Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

[HPCTSSTX] - chương 15

Chương 15: Bữa tiệc khai giảng.

editor: Đông Phương Điểm Trần


Phân viện chấm dứt, giáo sư McGonnagal cuộn lại tấm da dê, cầm lấy mũ phân viện rời đi.

Lúc này, giáo sư Dumbledore đứng lên. Nhìn chăm chú vào học sinh bên dưới, giống như không có gì làm ngài cảm thấy cao hứng hơn việc nhìn thấy các học sinh Hogwarts tề tụ lại với nhau dưới một mái nhà.

Dumbledore là một người vĩ đại, điểm này Harry không thể phủ nhận. Tình cảm của ông ấy và Grindelwald, trong lòng Harry đều rõ ràng. Đối với gút mắt của vị hiệu trưởng già nua với lão ma vương, trên thực tế, Harry hy vọng giáo sư Dumbledore có thể đạt được hạnh phúc, mà không phải mang theo áy náy cùng hoài nghi đối với Grindelwald mà đi vào mộ phần lạnh lẽo.

Gia tộc Potter từng có mấy đám hỏi lớn với gia tộc Grindelwald, Harry vài năm này cũng thường thường lấy danh nghĩa gia tộc Potter gửi cho Grindelwald một ít quần áo cùng Dược Dinh Dưỡng…

Cậu luôn nhớ rõ đã từng xuyên qua Voldemort nhìn thấy bộ dáng quần áo tả tơi của Grindelwald. Sau đó khi biết được thời kì thiếu niên vô cùng phong độ, nhẹ nhàng của Grindelwald lại làm cho Harry có chút thổn thức.

Thời gian cứ như vậy qua đi, hai người có khi cũng sẽ cùng nhau thảo luận một vài vấn đề về pháp thuật hắc ám.

Không thể không nói Grindelwald rất bác học, mà bản thân Harry cũng không thua kém, cho nên hai người rất tự nhiên mà kết nghĩa anh em.

Trước đây, Harry có nói với lão ma vương rằng mình rất nhanh sẽ vào Hogwarts, lão ma vương tỏ vẻ hy vọng có được hình ảnh ký ức của Harry…

—— đây là một đối sách Harry dùng để đối phó với lão hiệu trưởng!

Cho nên, lúc này Harry vô cùng nghiêm túc nhìn vị lão phù thủy tóc bạc, sau đó không khỏi nở một nụ cười giảo hoạt….

Lúc này đây, ta sẽ không để cho ngài dễ dàng hi sinh bản thân mình như vậy nữa đâu!

“Hoan nghênh các trò!” Giáo sư Dumbledore nói, “Hoan nghênh đã đến Hogwarts! Hoan nghênh năm học mới lại đến! Trước khi bắt đầu tiệc tối, ta nghĩ cần nói trước mấy câu, đó là : Ngu ngốc! Khóc nhè! Vặt vãnh! Véo!”

“Cám ơn mọi người!” Hiệu trưởng nói xong lại một lần nữa ngồi xuống. Các học sinh Sư viện mỗi người đều vỗ tay hoan hô, ba trường bàn khác thì lại không giống, Slytherin thậm chí còn lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.

Harry ngồi ở vị trí thủ tịch năm nhất của Slytherin, những con rắn chung quanh đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát cậu. Harry lại không hề để ý, gia tộc Potter có chương trình dạy lễ nghi hoàn mỹ trên bàn ăn, hơn nữa với yêu cầu cực cao của Salazar, lễ nghi bàn ăn quý tộc cơ hồ đã muốn dung vào nhất cử nhất động của Harry.

Bữa tối tại Hogwarts vẫn trước sau như một thật phong phú, nhất là thời điểm tân sinh vừa nhập học, các gia tinh tuyệt đối trổ hết tài nghệ để cho các tân sinh ngay ngày đầu tiên lập tức thích tay nghề của chúng nó.

Nhưng khẩu vị hiện tại của Harry cũng không tốt lắm. Phải nói là từ sau chiến tranh, khẩu vị Harry chưa bao giờ tốt cả. Nhưng lễ nghi bàn ăn của gia tộc Potter cùng với sự giáo dục của Salazar dạy cho cậu dù chỉ ăn cho phải phép cũng không được để gia tinh làm ra những chuyện phức tạp, phiền phức.

Tiểu tinh linh của Hogwarts có hơn ba trăm, riêng phòng bếp đã chiếm hai trăm con. Làm người thủ hộ và thừa kế, Harry chính là chủ nhân của chúng, cho nên, hôm nay khi Harry đi vào địa giới của Hogwarts, tất cả gia tinh trong nhà bếp lập tức đem tất cả thức ăn làm lại một lần, làm càng thêm tinh xảo mỹ vị, chỉ mong muốn được đến một câu tán thưởng của chủ nhân.

Lúc Harry bị phân đến Slytherin, các tiểu tinh linh lại lập tức thét chói tai đem những thức ăn tốt nhất đều mang đến trên trường bàn Slytherin.

Vì thế, các học sinh Slytherin đều kinh ngạc phát hiện, đồ ăn trên trường bàn nhà mình so với ngày thường mỹ vị hơn nhiều lắm.

Slytherin chờ thủ tịch học viện khai cơm, Harry nghĩ đến thân phận của mình vì thế lén lút giật giật đồ ăn của bản thân, như thế này mới không làm thức ăn của những người khác biến mất.

Sau khi khai cơm, Harry tùy ý ăn một chút rau dưa, trứng gà cùng thịt gà, nhai chậm nuốt kỹ, phong cách ăn cực kì tao nhã cao quý.

Khi ăn hết đồ ăn và uống một chút nước bí đỏ, Harry buông dụng cụ ăn, cầm một cốc có chân dài nhấp một ngụm nước trong. Toàn bộ quá trình, Harry quả thật thuyết minh tiêu chuẩn của sự tao nhã.

Sau khi ăn xong, Harry liền nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ hết thảy của Hogwarts.

“Harry, sao cậu ăn ít vậy?” Draco mới ăn lửng dạ đã nhìn thấy bằng hữu của mình ngừng dùng cơm.

“Khẩu vị ta không tốt lắm, nguyên nhân có lẽ là bởi vì trước lúc sáu tuổi thường xuyên không được ăn no.” Harry cười nói một lý do tương đối hợp lý, “Hôm nay bởi vì tay nghề của tiểu tinh linh ăn cũng đã khá nhiều. Ta không hy vọng sau khi trở lại kí túc xá phải uống một lọ ma dược Tiêu Thực…”

“Harry, cậu…”

“A, Draco thân mến , tớ không hy vọng bởi vì tớ mà người thừa kế gia tộc Malfoy mất đi lễ nghi bàn ăn.” Harry nhắc nhở nói, “Slytherin phải hoàn mỹ. Nếu cậu muốn biết cái gì, ăn xong lại nói. Tớ cam đoan, Malfoy gets , Malfoy wants!”

Draco giả cười, Harry đối với gia huấn nhà mình thật hiểu biết!

Nhưng trong lịch sử của gia tộc Malfoy cũng có vài người được gả đến gia tộc Potter. Chắc là bức họa nào đó nói cho cậu ấy biết đi !

A ——!

Một tiếng thét chói tai vang lên bên Gryffinfor, Harry biết là lũ u linh đùa dai, Nick-Suýt-Mất-Đầu đang triển lãm nguyên nhân vì sao ông thiếu chút nữa không có đầu.

Mà Harry lại đang chờ một người —— Bloody Baron!

Khó thấy Baron không dọa các tân sinh của Slytherin mà phiêu đến bên người Harry. Harry gật gật đầu với Baron, sau đó nhìn ông nói : “Stephen nói, con có thể gọi ngài là Calvino.”

“Đương nhiên! A, hoan nghênh con trở về Slytherin, Potter! Stephen có khỏe không?” Baron nói, “Thân mến, ta với Stephen từng là anh em tốt, bạn bè tốt. Tên kia là một thiên tài bay lượn, cũng là một thiên tài ma dược. Lớp ma dược của giáo sư Gryffindor cũng chỉ có cậu ta và Prince đạt được kết quả tốt nhất. Nhìn đến nhóc, ta lại nhớ tới tình cảnh chúng ta cùng bị viện trưởng Slytherin quơ được tại tháp thiên văn. A! Viện trưởng đại nhân bình thường thực lạnh lùng , nhưng cũng là người thực ôn nhu.”

Harry mỉm cười, nói: “Đúng vậy, Stephen cũng nói như thế. Calvino, con nghĩ, viện trưởng của con bây giờ cũng giống hệt viện trưởng của ngài.”

Thanh âm Harry tại đại sảnh đang tranh cãi ầm ĩ, trừ vài người bên cạnh cậu ra cũng không làm cho người ta chú ý lắm.

Vài người nghe thấy một Potter thế nhưng tán gẫu rất vui vẻ với Baron đều một lần nữa phỏng chừng vị Potter nhỏ tuổi này.

Mà các giáo sư ngồi trên dãy bàn giáo viên cũng chỉ nhìn thấy Harry đang nói chuyện phiếm với Baron.

“A, đúng vậy, đứa bé kia là rất giống viện trưởng. Thân mến, con tên gì?” Baron hỏi.

“Harry, Harry Potter.” Harry giới thiệu mình với Baron

“A, Harry, đêm nay con ở phòng ngủ chờ ta. Ta muốn biết một số chuyện gần đây của lão bằng hữu.” Baron cười nói, “Nhưng, con ăn ít quá, vì sao lại không ăn thêm một chút? Rau dưa bên kia nhìn qua cũng rất ngon miệng mà.”

“Vâng.” Harry không chống đỡ được sự ân cần của Baron, chỉ có thể ăn thêm một chút rau dưa.

Cậu rõ ràng, Baron là người quản lí những u linh, cũng có thể nói, Baron là một u linh Slytherin.

“A, Severus, nhìn xem, Baron cũng rất thích Harry phải không?!.” Dumbledore cười nói với người đã từng là trợ thủ đắc lực của mình.

Ông muốn thay đổi cái nhìn của bậc thầy ma dược đối với “Potter”  mà không hề biết mỗi năm vị giáo sư ma dược học áo đen đã sớm đau đầu để bản thân làm thế nào cho mọi người biết mình đã cải biến cái nhìn đối với một “Potter”!

“Đương nhiên, nhóc ta là một Slytherin.” Snape lạnh lùng nói.

Trên thực tế, anh biết thân phận của Baron, Baron cùng Harry nói chuyện, nhất định chỉ có một việc, chính là hẹn một thời gian để giao phó một số chuyện, đây là trách nhiệm của người thừa kế.

“A, Severus, đứa bé kia vào Slytherin… Nể mặt của Lily, đối với thằng bé tốt một chút, được không?” Dumbledore nhỏ giọng nói ra hy vọng của mình.

“Chỉ cần nó không ngu xuẩn.” Slytherin sùng bái lực lượng, chỉ cần em ấy đủ cường đại, có đủ ma lực để chấn nhiếp học sinh năm trên, như vậy sinh tồn tại Slytherin không phải vấn đề gì lớn. Hy vọng em ấy không cần giấu dốt quá lâu, mà quên luôn sự cường đại của chính mình.

“A nha, ta tin tưởng, thằng bé là một đứa trẻ thông minh.” Dumbledore nói, ông cũng chỉ có thể làm được như thế, Slytherin có quy tắc của chính mình.

“Chỉ mong.” Snape lãnh đạm nói.

Ăn xong bữa tiệc khai giảng, sau khi hát xong giáo ca, giáo sư Dumbledore còn nói một ít chuyện cấm về hành lang lầu bốn. Sau khi các giáo sư rời đi mới để cho các huynh trưởng mang theo các tân sinh quay về phòng nghỉ công cộng của từng học viện.
____________________


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét