Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

[HPCTSSTX] - chương 14

Chương 14: Nghi thức phân viện.


editor: Ciel Míp


Trong đại sảnh đường Hogwarts, hàng ngàn ngọn nến trôi nổi giữa không trung làm toàn bộ lễ đường được chiếu sáng, đồng thời cũng làm tân sinh thấy rõ trần nhà được ếm ma pháp.

Harry đi theo phía sau Draco và Blaise, bên người là Pansy, có chút buồn bực phát hiện, mình so với Pansy còn lùn hơn một chút.

Dưới cái nhìn chăm chú của các học sinh nơi đây, bọn họ đi qua những trường bàn bày đầy mấy cái cốc chân dài và đĩa vàng lòe lòe phát sáng đến trước dãy bàn giáo sư.

“Đây là hiệu quả phép thuật, tớ đọc được trong 《Hogwarts, một lịch sử》.” Phía sau truyền đến thanh âm hưng phấn của Hermione .

Hermione, thân nhân của tớ…. Cảm tạ cậu đã từng giúp đỡ.

Cậu vì gia đình buông tha tớ….Tớ biết, tớ không thể sánh bằng gia đình của cậu, không sánh bằng Rose và Hugo đáng yêu của cậu…. Cho nên , tớ chấp nhận !

Hiện tại , tớ chúc phúc cho cậu cả đời này có thể thuận buồm xuôi gió.

Harry ở trong lòng mặc niệm , thật tình hy vọng cô gái tóc nâu này có thể thuận buồm xuôi gió….

Giáo sư McGonnagal để bọn họ đối mặt với dãy bàn giáo sư, sau đó dừng lại trước một cái ghế trơn bóng cao bốn chân. Harry khẽ cúi đầu, dù không nhìn lên dãy bàn giáo sư nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên tất cả giáo sư đều đang tìm kiếm mình.

Vận dụng Bế Quan Bí Thuật, lúc này Harry mới mỉm cười tao nhã khéo léo nhìn về phía trước. Một đôi mắt xanh tràn đầy ánh sáng luân chuyển, nhưng nếu nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy sự trống rỗng.

Giáo sư McGonnagal đặt lên cái ghế cao bốn chân một cái mũ phù thủy hình chóp. Nhà ăn lặng ngắt như tờ…

Tiếp theo, cái mũ kia bắt đầu vặn vẹo, một miếng toạt gần vành mũ mở ra như một cái miệng —– cái mũ bắt đầu ca hát :



Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốc tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm.


Harry vào lúc trước khi chiếc mũ phân viện mở miệng cũng đã lén lút cho mình một cái Tĩnh Âm Chú, sau đó bình tĩnh nhìn những tiểu phù thủy bị ma âm tra tấn đến nhíu mày…. Trong lòng không khỏi cười trộm — Mũ của Godric, nếu như ta nói cho Rowena ngươi gọi nàng là “Lão Ravenclaw” , hoặc là nói cho Salazar ngươi  nói các học sinh học viện của anh đều chỉ biết bất chấp quá trình, dẫu có làm sai miễn đạt mục tiêu, chỉ biết đến kết quả, vậy sẽ như thế nào đây?

[Đoạn này Điểm Trần mạo muội dùng bài ca trong bản Harry Potter gốc, nên sẽ có một đôi chỗ không khớp, nhưng ta vẫn thấy như thế này thì hay hơn, mong mọi người góp ý, thông cảm, chân thành cảm ơn]

Sau khi mũ phân viện ca hát xong, giáo sư McGonnagal đi tới phía trước vài bước, cầm trong tay một tấm da dê thật dày.

“Hiện tại ta gọi đến tên ai, người đó lập tức đội mũ và ngồi lên trên ghế, chờ đợi phân viện.” Giáo sư nói.

“Hannah Abbott!”

“Hufflepuff!”

“Susan Bones!”

“Hufflepuff!”



“Hermione Granger!”

“Gryffindor!”

“Draco Malfoy!”

“Slytherin!”

Lúc Malfoy đi tới trường bàn của Slytherin liền làm cái khẩu hình ba chữ “ Tớ chờ các cậu” với bọn Harry.



“Neville Longbottom!”

Trong phòng ăn đột nhiên bộc phát ra một trận xì xầm nho nhỏ, thật giống như tiếng lách tách vang của những ngọn lửa trong lò sưởi.

“Longbottom, giáo sư nói là Longbottom sao?”

“Là Neville Longbottom được nhắc đến chung trong lời tiên đoán với Harry Potter sao?”

Mọi người kích động, ai cũng cố gắng nghển cổ nhìn lên, hi vọng thấy rõ bộ dáng của Neville.

Neville có chút run rẩy đi tới mũ phân viện, sắc mặt có chút không tốt, nhưng hiển nhiên chỉ là khẩn trương. Mũ phân viện dùng thời gian rất lâu mới nói ——

“Gryffindor!”

Sau đó, Neville hiển nhiên là cực kỳ hưng phấn, đứa trẻ múp míp này mang theo mũ phân viện còn đang trên đỉnh đầu chạy về phía trường bàn của Gryffindor, làm cho cả lễ đường cười ha ha. Trong tiếng cười lớn, Neville xấu hổ mang mũ phân viện đặt trở về vị trí cũ.

“Pansy Parkinson!”

“Slytherin!”

“Ron Weasley!”

“Gryffindor!”

“Blaise Zabini!”

“Slytherin!”



“Harry Potter!”

Rốt cục, vào thời điểm chỉ còn ba học sinh, tên cậu cũng được kêu lên. Đây là Harry sử dụng đặc quyền làm tên mình xuất hiện phía sau một chút.

Harry hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong đại sảnh, không đợi giáo sư McGonnagal gọi thêm một lần, liền tao nhã, thong dong đứng dậy đi về phía mũ phân viện.

Tiếng xì xầm còn hơn hồi nãy vang lên  ——

Đứa trẻ đại nạn không chết, Cứu thế chủ, anh hùng của Ma Pháp Giới, nhiều danh hiệu như vậy đều đặt trên người thiếu niên này. Những đứa trẻ của Ma Pháp Giới mười một năm qua đều nghe câu chuyện của Harry Potter mà lớn lên, tất cả đều tò mò đây là một đứa trẻ thần kỳ đến thế nào.

Thân hình mảnh khảnh, vóc dáng cũng không cao, trên tai trái đeo một cái khuyên tai hình chữ thập rubi, vết sẹo nổi tiếng kia bị che kín nghiêm nghiêm thực thực, mái tóc dài màu đen được buộc bằng một sợi dây cột tóc cùng màu theo bước chân của thiếu niên, ở phía sau cậu hơi hơi lay động.

Nụ cười mang theo một tia ấm áp, vô cùng thong dong thi lễ với giáo sư McGonnagal rồi mới ngồi lên chiếc ghế bốn chân.

Buông xuống ánh mắt, lông mi thật dài nửa che khuất ánh mắt màu xanh biếc, vành mũ che khuất tầm mắt cậu…

Harry bắt đầu chờ đợi.

“Harry Potter? A, đúng vậy, người thủ hộ và thừa kế của Hogwarts!” Sau một chút trầm mặc, thanh âm của mũ phân viện vang lên, ngay từ đầu còn có chút nghi hoặc, sau là kích động thét chói tai.

“Đúng vậy, 'ngài' mũ.”

“Các hạ Potter, cậu… A, không, ngài, ngài ngàn vạn đừng nói cho Rowena ta hãm nàng là “Lão Ravenclaw”, hoặc là nói cho Salazar ta nói học sinh học viện của anh ta là giả dối âm hiểm nhé, trời ạ, ta sai.” 'Ngài' Mũ kêu lên.

“Có thể, nhưng ta muốn ngươi giữ bí mật tình huống của ta xem như trả nợ ân tình. 'Ngài' Mũ tiên sinh, kể cả hiệu trưởng Hogwarts cũng không cho phép lộ ra.” Harry nói .

“Được , xin yên tâm, các hạ, ta sẽ không lộ ra bất kì tin tức gì với bất kì ai.” 'Ngài' Mũ cung kính nói .

“Như vậy, ngươi có thể phân viện .” Harry nói .

“A, đúng vậy. Các hạ, ngài có quyền lựa chọn cho chính mình.” 'Ngài' Mũ nói ..

“Ta muốn vào Slytherin.” Harry biết, tại Slytherin mình có thể có được sự tự do lớn hơn, bởi vì Severus đang ở đó.

“Ngài không hề suy xét một chút? Gryffindor cũng không tệ…” Mũ tiên sinh nói , “A, đừng nóng giận, các hạ thân mến, đây chỉ là một đề nghị của hiệu trưởng.”

“A? Ta đây hình như hẳn là nên nhắc lại một chút cho ngươi về nguyên tắc phân viện đầu tiên của Godric?” Harry tuyệt không sốt ruột.

“A, đương nhiên, các hạ Potter, chủ nhân hy vọng xà khẩu sẽ tiến vào học viện Slytherin, bởi vì xà khẩu sẽ làm cho Slytherin trở nên huy hoàng.” 'Ngài' Mũ nói , “Xà khẩu có thể thống lĩnh bầy rắn, nhưng không thể phủ nhận, ngài Potter cũng biết Griffin (Chim ưng thần) ngữ, không phải sao? Đương nhiên, đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng là ở các hạ.”

“Ta nghĩ bây giờ còn chưa vội, có lẽ, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút về những chuyện lạ  mới nhất ở phòng hiệu trưởng?” Harry tuyệt không sốt ruột, cùng nón phân viện bắt đầu nói chuyện phiếm.



Sau một thời gian còn dài hơn so với Longbottom, khi tất cả mọi người bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, mũ phân viện mới hô lên bốn âm tiết : “ Slytherin!”

Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, Harry đặt chiếc mũ lại trên chiếc ghế bốn chân, tao nhã làm một tư thế kính chào từ xưa vô cùng hoàn mỹ với chiếc mũ phân viện. Sau đó mới nhẹ nhàng thong dong đi tới trường bàn Slytherin , không hề chú ý tới không khí xấu hổ với những ánh mắt cực kì cổ quái…

“Harry, ngồi ở đây.” Draco nhường vị trí thủ tịch của mình ra. Dù sao Harry cũng là gia chủ gia tộc Potter, lúc mới nhập học, trước khi tiến hành Thủ Tịch Chiến, chỗ ngồi chỉ là tượng trưng thân phận mà thôi. Gia tộc Malfoy cùng gia tộc Potter tại giới Pháp Thuật có địa rất cao, nhưng một người thừa kế và một vị gia chủ hoàn toàn không giống. Tuy rằng như vậy có lẽ sẽ làm cho Harry trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng Draco tin tưởng Harry sẽ không thua bất luận kẻ nào.

Harry nở nụ cười với bằng hữu của mình một chút, ngồi xong, lúc này mới ngẩng đầu lén lút đánh giá dãy bàn giáo sư… Hagrid, giáo sư Flitwick, giáo sư Sprout, giáo sư Dumbledore, giáo sư McGonnagal, bà Hooch, bà Pomfrey, Quirrel, còn có...

Severus…

Harry dùng ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm gương mặt tựa tác phẩm điêu khắc của Snape trên dãy bàn giáo sư…

Cậu đã có cả tháng không nhìn thấy người ấy, cậu nhớ người ấy đến đau lòng!

Mà lúc này, Snape cũng nhìn về phía Harry, một nụ cười chỉ có Harry nhìn ra được xuất hiện trên gương mặt kia, làm Harry nhớ lại những ngày đã qua, khi mình truy cầu mãi mà không được một nụ cười nhẹ tựa như gió ấy…

Có chút thổn thức, nhưng cũng trả về một cái mỉm cười…..

Đúng lúc này, Snape nhìn thấy tiểu bạch kim ngồi ở bên cạnh Harry kéo Harry một chút, sau đó cùng Harry nói gì đó, đem lực chú ý của Harry dời đi mất!

(Chẹp, tiểu Long ơi là tiểu Long~~~ Em dại quá!)

Cái này làm Snape bốc hỏa nhìn chằm chằm con đỡ đầu của mình —– Draco, ngươi chuẩn bị chép sách cho ta đi !

(Thù vặt thấy ớn!!! A~~~ em hem có nói gì hít á, GS tha cho em~~~Ô ô ô~~~)

Dumbledore thì có chút lo lắng mà nhìn vị giáo sư ma dược của mình.

Sau khi Harry thoát khỏi sự kiểm soát của ông, thoạt nhìn cuộc sống cũng không tệ lắm? Nhưng, cậu nhóc lại tiến vào Slytherin, mũ phân viện tại sao có thể làm như thế chứ? Nói như vậy, sự cừu hận của Severus cùng James có thể hay không làm sinh hoạt của đứa trẻ ấy tại Slytherin càng thêm gian nan?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét