Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

[HPCTSSTX] - chương 11

Chương 11: Thừa nhận

editor: Đông Phương Điểm Trần


Thật cẩn thận ngồi lên sofa cũ nát trong phòng khách nhà Snape tại căn nhà số 19 đường Spinner’s End. Vừa rồi, cậu gần như là bị Snape ném đến trên ghế salon.

Nơi này kì thật cách hẻm Knockturn rất gần, hơn nữa cũng không thoải mái, nhưng Harry mỗi năm đã từng đến đây ở một thời gian. Đối với nơi này, cậu so ra còn quen thuộc hơn cả trang viên Prince nằm gần nhà ngục Azkaban.

Trong cuộc sống không còn chiến tranh, trừ bỏ trang viên Potter và Hogwarts, cậu thường tới nhất không phải nhà cũ gia tộc Black Sirius đã để lại cho cậu tại số 12 quảng trường Grimmauld, mà là nơi này… Một căn nhà âm trầm, khủng bố, tối đen, cũ nát ….

Trầm mặc nhìn chủ nhân căn nhà đem khóa lò sưởi lại, quăng các loại ma chú phòng ngự và đề phòng nghe trộm xong, đem cho Harry một ly sữa, mà bản thân anh là một ly cà phê đen. Sau khi Snape bưng ly cà phê lên tao nhã uống một hơi, Harry mới bưng ly sữa của mình lên nhấp một ngụm nhỏ…

“Ta giả thiết, em sẽ không tiết kiệm thời gian với ta, thế cho nên cơm trưa cơm tối chúng ta sẽ cùng ăn một lần.” Rốt cuộc, sau một lát trừng mắt nhìn nhau, tính nhẫn nại của Snape tiêu hết sạch sẽ.

“Áh, giáo sư…” Harry chột dạ châm chước suy nghĩ một chút, rốt cuộc mới lên tiếng gọi ra xưng hô mà cậu cho là thích hợp nhất.

“Ta cho rằng, Sư Tử Xám vĩ đại, dưới nguyện ý cá nhân sẽ dùng một xưng hô thân thiết hơn? Xét thấy trình độ mặt dạn mày dày của người nào đó và hôn khế có giữa chúng ta?”

(Anh muốn thân thiết với em nó thì cứ nói, quanh co mấy vòng như thế mần chi a~~~(@O@) còn mỉa móc giề chứ)

Snape không hài lòng mà bĩu môi, anh coi như đã hiểu…. Bản thân mình không thể nào buông tay tên nhóc con này được! Một khi đã như vậy, ngay từ đầu cứ đem em ấy đặt dưới tầm mắt của mình là tốt nhất, có vẻ đây là một chủ ý không tồi?

Harry sửng sốt, sau khi nhìn người đàn ông tóc đen một hồi lâu, mới hiểu được ý tứ của anh…

Đưa tay lau khóe mắt đã bắt đầu ẩm ướt, bên môi gợi lên một tia tươi cười thỏa mãn… Chờ đợi bốn mươi năm…Sau khi trải qua một lần tử vong… Người đàn ông này rốt cuộc cũng chấp nhận mình sao?

“Sev!” Harry không chút do dự sử dụng đặc quyền vừa tới tay.

Snape nhìn bé con nở một nụ cười từ nội tâm, khóe miệng cũng nhếch lên, lộ ra một nụ cười ——

Trừ bỏ mẹ, chưa có người nào xưng hô thân mật với mình như vậy, cho dù là Lily cũng chưa từng.

Một cái tên đã phủ bụi rất lâu vì bé con này mà sống lại, anh biết, bắt đầu từ lúc này sẽ có một người dùng cái tên đó gọi mình cả đời .

“Tốt lắm, nhóc con, em không muốn thẳng thắn với ta cái gì hay sao? Tỷ như tình huống hiện tại của chúng ta?” Snape nói.

”Ách, Sev, anh ở đây có Chậu Tưởng Kí hay không? Có lẽ anh tự nhìn sẽ tốt hơn, trong chốc lát em không thể giải thích hết được.” Harry biết, nếu tiếp tục giả bộ làm một đứa con nít trước mặt người yêu, cậu sẽ làm cho đối phương hoang mang! Hơn nữa, cậu cũng không hy vọng đối phương xem mình như một đứa con nít chút nào.

“Accio Chậu Tưởng Kí!” Làm gia chủ gia tộc Prince, anh làm sao có thể không có Chậu Tưởng Kí cơ chứ?

Harry nhìn cái chậu bên trên điêu khắc kí tự Runes nhợt nhạt, bên trong cũng không có bất cứ sợi bạc kí ức nào, rút đũa phép mới mua ra, dùng đầu đũa phép lạnh như băng nhắm ngay phụ cận huyệt thái dương, từ trong óc lấy ra một lượng lớn kí ức màu bạc loang loáng. Sau đó, hỏi Snape: “ Anh có bình chứa dược ở đây không?”

“Chỗ cũ, em tự đi lấy, căn nhà này em hẳn cũng không xa lạ .” Trước khi tiến vào kí ức của Harry, Snape nói.

Harry đi về phía tầng hầm.
Sau khi cùng Seffiny thương lượng nửa ngày, góp nhặt một bình nhỏ máu cùng một bình nhỏ nước mắt, lại dùng điểm tâm và cừu nướng đổi một chai nọc độc với Herpo, mới mang ba cái bình trở lại phòng khách.

Vừa mới bước vào cậu liền nhìn thấy Snape hoảng loạn ngồi tại vị trí lúc nãy. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Harry, anh mở miệng thở dài: “Harry, em đã có cơ hội sao còn vất bỏ? Vì cái gì còn muốn trở về? Em biết rất rõ ràng, thời điểm kia, Weasley tuyệt đối sẽ không buông tha cho em .”

“Em đáp ứng giáo sư McGonnagal sẽ trở về làm viện trưởng của Slytherin, không thể nói rồi không giữ lời. Hơn nữa, ma lực tuần hoàn của Hogwarts yêu cầu em. Nếu em không quay về, anh sẽ biến mất. Sev, anh vì em, đem mình biến thành u linh, những gì em có thể làm vì anh cũng chỉ có vậy mà thôi.” Harry đứng phía sau Snape, cười thay đổi đề tài, “A, nói cho em nghe một chút đi, mọi người cuối cùng đem em chôn ở chỗ nào?”

(Ách, em nói về cái chết của mình tỉnh rụi zợ???)
” Ta nghe Draco nói là tính toán đem em chôn ở bên cạnh ta. Nhưng vào ngày người ta hạ táng em, ta cảm thấy mỏi mệt, sau đó đã mất hết tri giác. Lần thứ hai tỉnh lại, nhưng lại đang ở trang viên Malfoy, năm 1986.” Snape nói , “Em vì cái gì không đến tìm ta? Vì cái gì luôn đứng từ xa mà nhìn ta? Đừng nói em không có, ta có thể cảm nhận được! Từ ba năm trước đây, ta cũng cảm giác được biến hóa của Hogwarts. Dũng khí Gryffindor chết tiệt của em đi nơi nào? Truyền thống gia tộc Potter ngu xuẩn của em lại đi nơi nào?”

Thời điểm Harry nghe được là năm 1986, liền có suy nghĩ muốn bóp chết chính mình.

Nhưng…. Ngay cả như vậy, cậu cũng không nguyện ý luôn bị người đàn ông này chỉ trích!
(Đúng đó, tại sao em phải chịu chớ!)

“Sev, em chưa bao giờ thuần túy là một Gryffindor, em nghĩ chắc anh cũng biết?” Harry nói, “Anh cũng hiểu, sau khi thành niên em còn phải đi rừng Tượng Thụ xử lí Âm thi, em cần phải tìm rất nhiều đồ vật.”

“Well, HP đại sư? Xét thấy thiên luận văn mới nhất của ngài đã làm mấy lão giả trên đại hội Độc dược tranh luận đến rối loạn gần cả một tháng, ta nghĩ, ngài không có chút gì để bồi thường cho cái lỗ tai đáng thương đã bị tàn phá của ta hay sao?” Snape đối với những nghiên cứu sau này của Harry cảm thấy vô cùng hứng thú.

Anh chưa bao giờ hoài nghi thành tựu khi đó của Harry. Anh hiểu được, tiểu cự quái mắt xanh này cho tới bây giờ cũng không tính là ngốc.

Harry giảo hoạt nở nụ cười, nói: “Có lẽ, lúc đi mật thất em có thể mang theo một vị “ HP” khác? Thỏa mãn tâm lý muốn được bốn người kia dạy học?”

Đối mặt với đề nghị này của Harry, chúng ta có lý do tin tưởng, cho dù là Dumbledore, chỉ sợ cũng khó có thể cự tuyệt.

“Như vậy, em hẳn sẽ không để cho ta trở thành một vị khách không mời mà đến chứ?” Ánh mắt Snape sáng long lanh. Anh đột nhiên cảm thấy, có một bạn lữ nhỏ hơn mình hai mươi tuổi cũng không phải chuyện xấu.

Trên thực tế, nếu tính chính xác, tuổi Harry hiện tại lớn hơn mình nhiều lắm. Dù sao u linh cũng không thể tính tuổi.

“Sev, Dumbledore bên kia thế nào? Đã xác định là Quirrel sẽ nhậm chức sao?” Harry hỏi .

Snape bưng cà phê lên tiếp tục uống một hơi, lạnh nhạt nói: “Quirrel quả thật đã đến đây, ngày hôm qua trên hội nghị chuẩn bị nghênh đón tân sinh, ta đã thấy. Ta muốn nói cho em biết một việc, ta đã rời khỏi Hội Phượng Hoàng.”

Harry nghe xong cái này, chớp chớp đôi mắt, mỉm cười: “Ừm, gia chủ gia tộc Prince, chính xác không thích hợp tiếp tục ngốc ở Hội Phượng Hoàng.”
“Em không cần một gián điệp hay sao?” Snape hỏi.

“Cần! Nhưng em càng luyến tiếc để anh đi mạo hiểm…” Tình báo của Hội Phượng Hoàng, Harry có thể có được thông qua các phương thức khác nhau, “An toàn của anh mới là điều quan trọng nhất!”

“Harry…” Snape lần đầu tiên cảm thấy được người ta xót là một chuyện tốt đẹp vô cùng, “ Ta mang em đi ăn một chút gì đó, đi thôi. Hôm nay nơi này không có gì để ăn cả.”

Harry nhíu mày, cậu biết đại đa số thời gian, Severus đều dùng một chai dược Dinh dưỡng qua loa cho xong, ngay cả bản thân cậu có chút thời điểm cũng làm như vậy…. Cho nên, cậu không có tư cách nói gì.

“Ừm, được .” Harry cười nói, “Đúng rồi, cái này cho anh. Nước mắt và máu của phượng hoàng cùng nọc độc của xà quái.”

“Xà quái? Em thu phục xà quái trong mật thất? Lại còn mang theo trên người?” Snape kinh ngạc, đồng thời vì sự lớn mật của tiểu cự quái không đầu óc này mà cảm thấy bất đắc dĩ.
“Yên tâm, Herpo sẽ không tùy ý sử dụng cái nhìn chết chóc. Sev, anh có biết, xà quái dưới tình huống không có chủ nhân, chỉ nghe lời của xà khẩu. Năm đó sở dĩ nhiều người bị hoá đá như vậy, là do Voldemort gây nên. Nếu không như thế, em cũng không dám để Kelly quay về trang viên Potter, một mình đi hẻm Knockturn.” Harry nói.

Lúc này, Snape dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, vươn tay vén mái tóc của Harry lên. Lúc nhìn thấy vết sẹo giống trước đây như đúc, đột nhiên trở nên run rẩy — Đây là tội lỗi của anh…. Tuy rằng anh biết Harry đã đem mảnh hồn xử lý, nhưng…..

“Sev, em đói bụng.” Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Snape, Harry chỉ biết phải dùng những lời khác để dời đi đề tài… Cậu rất rõ ràng, loài rắn có lòng tự trọng mãnh liệt đến bao nhiêu.

Bị thanh âm kêu đói của Harry làm tỉnh, một lần nữa che khuất vết sẹo trên trán của bé con mình yêu, anh mới mở miệng: “Ta giả thiết, Sư Tử Xám vĩ đại sẽ không hy vọng mỗi khi xuất hiện bị trăm người vây xem, vạn người để ý?”

(Chẹp, ta nói GS ăn cái dấm chua giề chứ!)

“Đúng vậy, tiên sinh, em sẽ không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.” Harry rất tự nhiên sửa lại xưng hô.

Nhìn thấy Harry ngoan ngoãn, Snape gật gật đầu, ngụy trang cho mình và Harry một chút mới mang theo Harry ra khỏi nhà.

Đi cạnh người đàn ông mặc quần áo màu đen, tâm tình Harry rất tốt... Cậu biết, mình đã là bạn lữ được Severus Snape tán thành.

______________________

Ôi~~~ tiểu Har đáng yêu của ta~~~ thực đáng yêu như thế mà ~~~ tại sao chỉ cần GS chấp nhận thôi đã thỏa mãn đến thế nha~~~ thực đáng thương mà~~~ Ô~~~55555~~~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét