Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Loạn vũ Vấn Thiên Hoa – Chương III - Minh đạo hé, Hồng mai e ấp! (hạ)


Author: Đông Phương Điểm Trần 


Sáng sớm, minh nhật vừa ló rạng nơi phía đông xa xôi, hồng rực một mảng thiên vân, đỉnh Thiên Phong còn vươn băng tuyết. Trong sơn trang dưới chân núi, hồng mai e ấp còn luyến lưu băng tuyết không giấu được vẻ lộng lẫy động lòng người. Bất quá những tiếng động vang lên phía sương phòng nơi tiểu viện lại là âm thanh khởi đầu ngày mới thực là hảo phá hoại phong cảnh a~~~~.
Loảng xoảng,
Bịch,
Bốp,
Rầm,
Bang,

- Hiên Vấn chết tiệt! Mau thả lão nương raaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!
Thiên Hoa dùng ma âm lớn nhất mà vận đi khắp tiểu viện. Chim chóc hoảng loạng cất cánh tung bay ra khỏi tán rừng sau viện!
Đã gần một tháng kể từ khi nàng tỉnh lại. Trừ bỏ khoảnh khắc đầu tiên nhận thức Hiên Vấn thì nàng đã nhận định hắn – tên Hiên Vấn – là một kẻ hạ lưu, mặt dày, vô sỉ, ngụy quân tử, gian manh, là kẻ thù lớn nhất của nàng ở thế giới này! Cái tên đó, từ ngày đầu gặp nàng đã cư nhiên khi dễ nàng, còn khiến nàng bị hiểu lầm vô số lượt, hằng ngày không ngừng tìm nàng, quấy rầy nàng, hại nàng làm mất hình tượng thục nữ yểu điệu đoan trang đã khổ tâm gầy dựng trước mấy nha hoàn đáng yêu, khiến họ sợ nàng như sợ cọp, lại còn làm mấy việc hạ lưu gây hiểu lầm trước mặt hạ nhân trong phủ! Bây giờ lại còn nhốt nàng ở cái tiểu viện này. Đồ con heo chết bằm – Hiên Vấn!!!
______________________

Tháng trước,…
Sương phòng, tiểu viện phía Đông…
Thiên Hoa vung tay đẩy Hiên Vấn ra, trừng mắt nhìn hắn!
-         Ngươi rốt cục muốn làm gì?
-         Làm gì được nga~~~
Hiên Vấn kéo dài giọng, kể cũng lạ, hắn thường nhật đoan chính đáng tin, hành xử cẩn trọng, ôn nhu. Trước giờ chưa từng xử tệ một ai trừ kẻ thù. Cũng đồng nghĩa hắn chẳng quan tâm bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Tài hắn văn thao võ lược, sau này nắm thiên hạ trong tay, cái gì chẳng phải là của hắn, thứ nào hắn không nắm được trong lòng bàn tay? Chỉ cần một lời của hắn, thiên hạ phải quỳ rạp! Hắn cũng không ham mấy thứ này, tiền tài, quyền lực hay mỹ nhân hắn cũng chẳng thiết. Chỉ là không biết vì sao đối với vật nhỏ bướng bỉnh dám đối đầu trước mặt lại chọc hắn một cảm giác thích thú muốn trêu đùa, thật cao hứng đi!
Thiên Hoa bị hắn chọc đến hỏa khí công tâm, mặt mày tím tái bèn quay đi chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn nữa. Hắn đúng là hỗn trướng, đại ma vương mà.
Ngay lúc nàng quay đi như thế lại không nhìn thấy kẻ nào đó đang nham hiểm nhìn nàng nhếch miệng cười. Lấy lại dáng vẻ đoan đoan chính chính, mở mồm hỏi:
-         Như ngươi nói, ngươi không phải là người của gia tộc Hạ Vũ…
Vốn muốn không để ý tới gã điên ngồi cạnh, nhưng nghe ngữ khí đường hoàng chính trực như thế kia, lại nói vào trọng tâm nghiêm túc, chẳng còn phần bỡn cợt nào trong giọng nói nữa, nàng thật hoang mang… những thứ vừa rồi có khi nào vì nàng kích động tỉnh lại nên tâm tình không tốt nên hiểu lầm người kia không? Nàng vốn ôn nhu, tĩnh tại, mang tâm võ học hào sảng, khẳng khái rộng lượng, vốn người người ngưỡng mộ, sao lại cùng phường không hiểu chuyện so đo? Nàng vốn không nên trách người kia đi. Y cứu nàng, vừa rồi nàng cũng có phần phản ứng thái quá chăng? Chỉ là đụng chạm một ít, nàng cũng đâu phải nữ tử cổ đại, nắm tay nắm chân đâu phải chuyện gì to tát, mà chính nàng là người động thủ với người ta… Càng ngẫm, càng thấy mình có lỗi, bèn quay mặt lại nhìn người ngồi cạnh. Quả thực, y đúng là đang nghiêm túc phẩm trà, nói chuyện chính đáng. Thế là, nhẹ giọng hãm thanh, nhu hòa xin lỗi:
-         Thực xin lỗi huynh, ta vừa rồi “có phần” lỗ mãng…  
Ngữ điệu tuy có nhu hòa nhưng vẫn mang theo phần nào ngạnh ý, dịch nghĩa cái câu kia ra thì là: “ta đúng là có lỗi, nhưng huynh cũng thế, ta đã cầu tình rồi nên huynh cũng biết điều chút đi!”
Câu xin lỗi vừa rồi làm y buồn cười, nha đầu này thực thú vị, tuy xin lỗi nhưng vẫn không quên chiếm tiện nghi.
Khóe miệng khẽ cong, không khống chế được mà còn hơi giật nhẹ, may mắn nha đầu kia cũng không thấy.
 Đột nhiên thấy nha đầu kia ngước lên, thủy mâu trong sáng, hoa đào trong mắt lưu chuyển không thôi, thẳng tắp nhìn hắn, không có lấy một tia tạp vị trong ánh mắt.
-         Thực ra, ta cũng không biết vì sao lại lưu lạc tới nơi này, còn bị sét đánh, mà như thế nào liên quan tới Hạ Vũ tộc ngươi nói lại càng không biết. Nhưng là, ta vốn không thuộc về thế giới này. Hiện tại, thương thế đã giảm, cái ta cần chỉ là muốn trở về nơi ta bị mang đi thôi… Nếu ngươi đã cứu ta, ơn này tất sẽ trả, chỉ là giúp người giúp cho trót, mong ngươi có thể giúp ta tìm cách quay về.
Hắn đương như bị nhấn chìm vào biển hoa kia thì âm giọng thanh thúy kéo hắn về hiện thực.
-         Ngươi sao lại nghĩ ta sẽ tin những gì ngươi nói? Càng vì sao mà nghĩ ta sẽ đáp ứng ngươi?
Vừa nghe nàng muốn đi, chẳng hiểu sao Hiên Vấn có chút bực dọc, mà thấy nàng thẳng thắn hắn cũng không muốn quanh co, sớm biết nàng thân thế không tầm thường hắn cũng không mấy kinh ngạc mà chỉ là đạm mạc hỏi ngược lại. Thiên Hoa cũng bất ngờ. Nàng vì cớ gì lại tín nhiệm kẻ mới quen này? Nàng thực sự không biết, bất quá không quan trọng. Nghiên đầu quan sát lại một lượt từ trên xuống dưới kẻ ngồi trước mắt. Nàng hé môi, bình thản nói:
- Vì huynh không phải người xấu.
Một câu của nàng thành công khơi dậy hưng trí của hắn. Thật muốn nghe xem thế nào mà trong mắt tiểu nha đầu y còn là người tốt ? Không phải từ sớm, nàng đã coi y là đại sắc lang sao… Y diễn xuất không tệ mà nhỉ? Cổ họng ba ngày chưa được khai thông mà vừa rồi lại một màn thật tốn sức, nàng nói tiếp mà thanh âm trong trẻo có vương thêm chút khàn đục.
-         Trực giác thôi. Kì thực, vốn dĩ là huynh cứu ta. Ba ngày nay cũng nhờ huynh mà ta được chăm sóc tử tế. Ban nãy cũng là huynh đem thuốc cho ta vừa rồi lại trêu chọc ta... nếu muốn hại ta thì ta đã sớm chẳng còn mạng. Thêm nữa, huynh cũng chẳng quen biết ta, nên lại càng không có động cơ hãm hại. Mà nếu muốn lợi dụng ta, thì vừa rồi huynh đã chẳng tạo cho ta cái ấn tượng đó mà phải tranh thủ làm ngụy quân tử mới đúng... nàng càng nói, thanh âm của nàng càng nặng.
Hiên Vấn thấy người trước mặt đang cố nén tiếng ho khan, đôi mày phượng bất giác chau lại. Y nhanh tay rót cho nàng một chén nước. Chỉ là chén nước chưa đến tay nàng hắn đã sững người. Hắn đang đối tốt, mà còn thực ôn nhu với một người sao? Lại còn là một nha đầu lạ mặt. Tay bất giác dừng lại ở khoảng không.
Nàng mỉm cười, ánh mai chiếu qua cửa sổ, trong khí lạnh se sắt làm má nàng ửng hồng nhè nhẹ.
-         Đã nói huynh là người tốt mà.
Nụ cười trong suốt, thanh khiết lạ thường, thanh khí như thế, nhu tình như thế... hắn ngẩn người ‘đây đúng là nha đầu ngông cuồng ban nãy sao ?’
Khụ khụ...
Hắn ho khan vài tiếng rồi cất giọng :
-         Tạm thời ngươi cứ tịnh dưỡng trước, chuyện này sau hẵng nói.
Dứt lời cất bước ly khai.
Nàng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp ấy, ngẩn ngơ một hồi lâu... lòng thoáng băn khoăn, rốt cục y có giúp nàng hay không ? Nàng có cần tin tưởng hắn hay không ?... Nghĩ lại nghĩ, rốt cục cũng ra quyết định, tự thầm thì với bản thân mình :
-         Vẫn là tin tưởng một nửa thì tốt nhất.
­­­__________________________

Hiên Vấn ra khỏi biệt viện phía Đông, tiêu sái cất bước về phòng. Vừa bước vào hậu viện, một nhân ảnh nhỏ nhắn đã lao đến cạnh hắn, ngước cái mặt nhỏ nhắn lên nở một nụ cười :
-         Hiên Vấn ca ca, ca về rồi !!! Thanh âm trong trẻo mê người. Nữ hài tử nũng nịu với hắn.
-         Ừm… huynh đã về. Hắn sủng nịch nói, tay xoa xoa đầu tiểu hài tử đang ôm chầm hắn, lại nói tiếp: Tiếu Nhi, muội chờ ở đây bao lâu rồi?
Tiếu Nhi mỉm cười, híp mắt:
-         Muội đợi ở đây lâu lắm rồi ấy! Vấn ca ca, ca phải hảo hảo đền cho muội nga~~~
Hắn bế bổng nàng lên, mắt nheo lại thành một nét vui vẻ:
-         Được, huynh sẽ hảo hảo bồi lại muội. Lại vươn tay nhéo mặt nàng một cái.
-         Huynh cứ mãi thế, sẽ chiều hư nó mất!
Thanh âm hàm tiếu vang lên. Nam tử vận hồng y tựa cửa hậu viện nhìn hắn chơi đùa cùng tiểu hài tử. Tiếu Nhi trên vai Hiên Vấn quay lại nhìn người đối diện, làm mặt quỷ với hắn. Kẻ kia không đếm xỉa, nàng bèn trưng gương mặt đáng thương ra với Hiên Vấn. Y dở khóc dở cười đặt Tiếu Nhi xuống xoa xoa đầu nó bảo:
-         Tiếu Nhi ngoan, bây giờ ca bận sự vụ, muội đi ra ngoài chơi đi. Chốc nữa xong, ca ra bồi muội.
-         Ca hứa rồi đấy nhé! Tiếu Nhi vui vẻ rời đi, ra tận ngoài cửa ngoại viện mà thanh âm vẫn còn lanh lảnh.
Quay sang người đang hứng thú nghiền ngẫm mình kia, Hiên Vấn nheo nheo mắt, lại nhìn đi hướng những nhành mai trong viện. Người vừa nãy bước tới cạnh hắn, cười cười không nhanh không chậm nói:
-         Thái tử gia, người đó sao rồi?
Bất đắc dĩ liếc người nọ một cái, rồi cũng trả lời:
-         Ngươi có hứng thú thế sao? Thân là một thiếu gia vương phủ, lại chạy rông tại đây làm gì?
-         Thế người là thái tử không phải cũng thực thong dong đi, một thiếu gia nhỏ nhoi như ta thì sao so sánh được? – Vẫn dùng giọng điệu bỡn cợt ấy mà nói chuyện nhưng thấy Hiên Vấn trừng trừng nhìn mình thì lại thu tâm mà nói chính sự - bọn chúng bắt đầu hành động rồi. Không phải ngươi không biết, thời điểm này để người lạ bên cạnh mình thì rất nguy hiểm. Nếu là gián điệp, có khả năng chúng ta sẽ thân tẫn mạng vong bất cứ lúc nào, lại nói không phải gián điệp, thì rất có khả năng liên lụy người ta. Dẫu sao thì, vẫn nên hảo hảo chữa trị tốt rồi tiễn đi thôi. Nghe nói người cũng đã tỉnh rồi?
-         Ngươi không nói ta cũng biết.
Hiên Vấn hờ hững, sự tình này không nhẽ hắn không hiểu sao? Nhưng không biết vì cớ gì lại muốn lưu nha đầu kia lại. Nha đầu kia thân phận bất minh, lại có thể liên quan đến Hạ Vũ tộc, để lại bên mình nguy hiểm nhất định không tránh được, cũng không muốn dùng “tương kế tựu kế” với nàng. Hắn thực sự không rõ vì sao. Im lặng một lúc lâu hắn đột nhiên lên tiếng.
-         Hiên Đường, ngươi nói xem, ta có phải rất ngốc hay không?
Hiên Đường nhìn hắn có chút bất lực. Hắn, Hiên Vấn thái tử hắn mà ngốc – nói kẻ điên cũng không tin. Bất quá nhãn thần lúc này của hắn thật hiếm gặp. Đôi mày lúc lơ đãng, lúc cau chặt. Làn thanh thủy ẩn bên dưới kia lúc sáng lúc tối, vừa rồi lại lộ ra một vẻ mơ màng. Thật làm hắn tò mò, nha đầu kia, đến tột cùng là người thế nào? Kìm lòng không đặng mà thốt ra lời:
-         Ta nói, Hiên Vấn, rốt cục thì người kia là người như thế nào?
-         Người như thế nào a~…
Hiên Vấn ngây ngẩn mất một lúc, đúng nhỉ, đến tột cùng nàng ta là người thế nào? Chỉ mới tỉnh lại, nói mấy câu đã làm hắn rối như này. Miệng khẽ lẩm bẩm:
-         Như thế nào nhỉ… Nhìn bề ngoài như tiểu thư gia giáo nhưng ăn nói cùng hành vi lại có vẻ phóng khoáng, có chút giống nữ nhân giang hồ, nhưng lại không hề mang theo địch ý, chỉ là giống như tuyết mai trong suốt, thiện lương, lại có chút vẻ xuẩn tử, lại bướng bỉnh, có chút hiếu thắng tựa như tiểu hài tử - Nói đến đây, khóe miệng không kìm được mà vi câu -  Nhưng lại đột ngột có thể thốt ra những lời chín chắn, thần tình thấu rõ thế nhân mà nói chuyện, lúc ấy lại không thể nào hình dung nổi…
Càng nói càng chậm cuối cùng lại chìm vào im lặng. Hiên Đường ngày càng mơ hồ cũng ngày càng hiếu kì. Không tò mò sao được, nghe nói người kia chỉ vừa tỉnh thôi, cùng lắm thì cùng Hiên Vấn nói được mấy câu, lại có thể khiến hắn thành cái dạng này, quả không tưởng nổi.
­­_____________________________

Lại nói Tiếu Nhi ra ngoài chơi, chạy đến Đông viện, nhác thấy cửa phòng Thiên Hoa có mấy nha hoàn chạy ra chạy vào, lại có vài thị vệ trong trang phục gia đinh canh giữ, thoạt trông là biết thật là nhân vật quan trọng nga. Không nén nổi tò mò, nàng liền chạy tới. Nha hoàn thấy nàng thì nhanh chóng hành lễ. Nàng phất tay ý bảo không cần để ý, định một đường tiến thẳng vào trong nhưng nghĩ nghĩ, liền túm một tiểu nha hoàn gần đấy hỏi chuyện:
-         Người trong đó là ai?
Tiểu nha hoàn bị chủ tử nhỏ tuổi hỏi thành thành thật thật khai báo :
-         Bẩm, là người thiếu gia đưa về từ Thiên Phong.
-         Người đó như thế nào ? Có vẻ rất được ca ca xem trọng.
Tiếu Nhi chọn mi cười nhìn tiểu nha hoàn. Cái cười trong sáng, bất quá trong đáy mắt ẩn ẩn một tia âm ngoan, chỉ là mọi người thường bị nét diễm lệ hồn nhiên của nàng mê hoặc mà không nhìn được. Tiểu nha hoàn hiểu chuyện, nhưng bất quá mới sáu bảy tuổi, làm sao ứng phó, phát hiện?!
-         Bẩm, nô tì cũng không rõ, sáng nay thấy thiếu gia vào phòng, khi trở ra liền phân phó mọi người chăm sóc cô nương kia chu đáo, vốn là ba ngày trước thương thế cô nương kia quá nặng, người chăm sóc đã nhiều, nay lại được căn dặn, bọn nô tì cũng không dám lơ là.
Nàng là sợ người trước mắt trách tội nàng làm việc không chu đáo mới đem mọi chuyện nói rành mạch. Vốn dĩ là người mới, cũng không hiểu ý tứ trong trang viện, mà chủ tử trước mắt nàng không phải chỉ là một tiểu hài lớn hơn nàng một chút thôi sao ?
-         Cô nương ? Người mới tới là một cô nương ?
Ý tứ trong mắt Tiếu Nhi càng ngày càng đậm chỉ thiếu tùy thời thùy chỗ phát quang. Nha hoàn kia mới thấy không đúng, nhưng lời đã ra khỏi miệng, phải làm sao ? Thôi, phóng lao thì theo lao vậy. Thành ra nàng lại nói thật, tâm nghĩ chủ tử dù sao cũng là chủ tử, phận nô tài thì chỉ nghe phân phó là được.
- Vâng ạ, người mới tới là một cô nương xinh đẹp, chỉ là có chút quái dị, dường như không phải người Thánh Thủy quốc.
- Vậy à ? Ngẫm nghĩ, lại cho nha hoàn lui đi, lúc này nàng mới tiến vào.
Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ phết hồ trắng, trong phản quang của hơi tuyết đọng lại, những cánh hồng mai rực rỡ nghiêng vào làm căn phòng tỏa ra một thứ hương thơm thuần thanh khiết, tao nhã động lòng người. Người ở trên giường nửa ngồi tựa vào giường nhìn ra khung cửa, gương mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt mang thủy quang mông lung mờ mịt, tựa như muốn bay đi về nơi nào xa lắm. Hàng mi dày khẽ rũ, sống mũi thanh thanh, cánh hoa nhỏ nhắn vì thương thế mà nhợt nhạt có chút giống nụ hồng mai mới hé. Quả thực là nhan sắc khuynh thành. Tiếu Nhi nheo nheo mắt nhìn cô nương kia, trong ngực không có lấy một tia hảo cảm.
-         Tỷ tỷ ! tỷ tỷ !
Thiên Hoa đang ngắm đại tuyết, nghe tiếng gọi non nhẹ vang lên bên tai, giật mình quay đầu lại thì thấy một tiểu cô nương chừng chín mười tuổi bước đến bên giường của mình. Đứa bé xinh đẹp, tuy còn nhỏ nhưng gương mặt thanh tú, đã là một tiểu mỹ nhân. Có điều, nàng hình như chưa từng nhận thức đứa nhỏ này... Đôi mày thanh tú cau lại, hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ chăm chăm nhìn Tiếu Nhi. Nó cũng không thấy khó chịu, chủ động tiến đến cạnh giường mà ngồi xuống.
-         Tỷ tỷ, muội là Tiếu Nhi, tỷ tỷ là ai thế, muội chưa từng gặp tỷ ở đây bao giờ ? Sao tỷ lại nằm trên giường, có phải tỷ buồn ngủ không ? Tỷ tỷ ?
Thanh âm non như thế, mềm như thế lọt vào tai Thiên Hoa lại làm nàng nảy lên một dự cảm xấu, càng ngày càng bất an. Vốn là người học võ, linh tính của nàng chưa bao giờ sai. Đứa nhỏ này, nhìn thật ngây thơ, nhưng sao trên người lại tà khí như thế ? Rốt cục nàng là rơi vào cái địa phương nào rồi ? Cũng không thể im lặng mãi, nàng bèn trưng ra một nụ cười nhẹ bên môi.
-         Tỷ tỷ gọi Thiên Hoa, tỷ dường như được mang về đây, phải không nhỉ ? Muội, sao lại chạy đến nơi này chơi ?
-         Tiếu Nhi muốn chơi với Hiên Vấn ca ca, nhưng ca ca bận việc, Tiếu Nhi mới ra ngoài chơi. Thấy phòng này có người hầu hạ, muội nghĩ có khách quý nên mới tò mò nhìn thử, thế là gặp tỷ.
Nhưng Thiên Hoa cũng chẳng muốn cùng nàng ở một địa phương mà ngẫu sự nữa. Nàng vốn không thích nhiều lời với kẻ tà khí. Trước gia gia từng dạy nàng, nói rằng phải biết nhìn thế nhân mà xử sự, sau này gánh vác Hạ Vũ võ quán, chuyên tâm mà phát huy võ học cùng truyền thống quốc gia. Nhưng là nàng không muốn vậy đi, cũng hiểu đạo lý mà gia gia dạy nàng là thực tế, thế nên nàng tâm tâm niệm niệm mong muốn mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ cần nàng mạnh mẽ, nàng sẽ không bị ức hiếp. Muốn làm một cường giả có thể bảo vệ người khác, không khuất nhục trước tà ác mà luồn cúi, nhược giả vô năng. Làm cường giả, mãi mãi làm điều mình thích, tự do, hạnh phúc, mãi mãi là trẻ con ngây thơ, không cần lớn, không cần lo nghĩ. Nên thở dài, nhẹ giọng với người đối diện :
-         Tiếu Nhi, tỷ tỷ bị thương, muốn nghỉ ngơi, muội ra ngoài chơi nhé. Ca muội cũng sắp xong việc rồi nhỉ.
Tiếu Nhi còn chưa nói câu từ chối, cửa phòng lại mở, hai nam tử bước vào. Một ôn nhu tuấn lãng mà bá khí ngạo nhân, một tiêu sái phong lưu mà vương khí thiên thai, người đến đích thực là Hiên Vấn cùng Hiên Đường hai vị Thái tử cùng tiểu vương tử.
Tiếu Nhi lập tức nhào vào lòng Hiên Vấn, nũng nịu cọ cọ. Thiên Hoa nhìn nhìn, trong lòng nhất thời rõ đến bảy tám phần. Hiên Đường trong một khắc nhìn thấy thân ảnh Thiên Hoa, thoáng chốc ngẩn ngơ : ‘ là người này sao ? Chẳng trách, chẳng trách. Đúng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà’ . Lập tức theo thói quen sải bước tới giường Thiên Hoa, mặt dạn mày dày giới thiệu :
-         Tại hạ là Hiên Đường, nguyên là huynh đệ với vị đại gia này, vừa nói vừa chỉ Hiên Vấn đang vướng Tiếu Nhi, chẳng hay có thể xưng hô với tiểu thư thế nào ?
Hiên Vấn nghe ngữ khí của người bên kia như đang muốn trêu đùa mình thì lập tức tặng cho người nào đó một nụ cười thật tươi, tươi đến đáng sợ. Mà Tiếu Nhi rất không đúng lúc chặn ngang làm cho thái tử gia thật mất hứng mà không biết nên làm thế nào. Thiên Hoa mở to mắt nhìn một màn này, rất buồn cười, lại không dám thất thố, cố gắng cúi a cúi, hoa đào vẽ nên đường cong diễm lệ, bờ vai run run kịch liệt, mắt đã mờ hơi nước do cố nhịn cười. Tư thái kì quái làm ba người bên kia hơi sượng lại, Tiếu Nhi tụt khỏi tay Hiên Vấn mà ngồi xổm dưới đất nhìn lên Thiên Hoa, thấy nàng cười như thế không khỏi có điểm đỏ mặt. Cố lấy lại hơi thở, ngước nhìn lên, Thiên Hoa mỉm cười hỏi :
-         Thế nào, các vị muốn gặp ta ?
Thấy Hiên Đường bị Thiên Hoa bỏ qua, thật làm người nào đó đắc ý. Ai dè tên kia lại mặt dày mà giành nói :
-         Tiểu thư đây là chê cười Đường mỗ sao ? Tất nhiên vì muốn gặp cô nương nên mới tới đây rồi.
Thiên Hoa cũng không để tâm mà trả lời vô sự :
-         Hiên công tử chê cường, chẳng phải công tử là muốn tìm muội muội mới quá bước đến đây ? Ta và người vả chăng lần đầu tương ngộ, cớ gì lại muốn tìm ta ?
Hiên Đường ngẩn người, đây là người vừa mới cười ngây ngốc sao ? Cái này... Bên này bị xoay đến chóng mặt, choáng váng mắt hoa. Bên kia Tiếu Nhi đang vùi mặt trong lòng Hiên Vấn lại thoáng cau mày. Mà thái tử gia ngồi xem kịch thực là hứng thú đi, lại bị phán một câu ngây ngẩn :
-         Thấy huynh đệ gặp nạn, không giúp lại ở ngoài hưởng thụ, này cũng thật trượng nghĩa đi.
Đến đây thì Hiên Đường phá lên cười, càng ngày càng có hảo cảm với vị tiểu thư trước mặt. Mà Hiên Vấn lại trắng đen sắc mặt một vòng. Thiên Hoa đành thở dài :
-         Thật tạ lỗi, ta thương thế còn mệt, thỉnh các vị nếu không có gì chỉ giáo hãy rời đi, ta còn muốn nghỉ ngơi.
Thật hay, trong hoàng ấp của hắn mà còn muốn đuổi người ? Này cũng thật... Lạnh nhạt thốt lên :
-         Yêu cầu kia của ngươi, không phải không thể đáp ứng, bất quá ngươi lấy gì trao đổi ?
Thiên Hoa nghe tới đây thực kinh hỉ, lập tức hỏi :
-         Trao đổi ? Ý ngươi là thực hiện giao dịch ?
-         Giao dịch ? Hiên Vấn khó hiểu.
Phát hiện quên mất bản thân đang ở cổ đại, dùng từ có chút... không hợp, bèn giải thích :
-         Chính là nói, ngươi thực hiện giúp ta một chuyện, ta làm một chuyện trả lại cho ngươi, vật đổi vật, việc đổi việc, trao đổi ngang giá.
-         Đúng. Tuy còn mơ hồ, nhưng đại thể vẫn đúng đi.
-         Vậy ngươi muốn ta làm gì ? Thiên Hoa cẩn thận hỏi lại.
-         Làm gì ? Ta còn chưa có nghĩ ra, nhưng ngươi chỉ cần nhớ việc này là được. Hiên Vấn cười, thầm vui mừng vì sắp bắt được thỏ.
... Một thoáng im lặng bức người qua đi, Thiên Hoa thống khoái đáp :
-         Này việc chỉ cần không thương thiên hại lý, người người căm phẫn, nằm trong khả năng của ta, ta nhất định đáp ứng.
-         Nhất định ?
-         Nhất định.
-         Vậy... thành giao !
Dứt lời bèn ly khai, trong đại tuyết Hiên Vấn tay bế Tiếu Nhi trên vai đi trước, Hiên Đường chạy đuổi theo sau, không quên quay lại hướng nàng tặng một cái cười.
________________________

Căn phòng thoảng nhẹ mùi tuyết cùng hồng mai, sau bình phong, hơi nước nóng mờ mịt, trong dục đũng, Thiên Hoa thả lỏng người, miệng vết thương đã khép, đã có thể vào nước, chỉ là mấy đạo vết thương này làm nàng có chút nhức nhối. Nâng cơn thể còn đang quyến luyến ấm áp của nước nóng lên, chậm rãi bước ra, mấy nha hoàn đợi nàng ra ngoài hẳn bèn đem khăn vây lấy người nàng mà lau. Hết lau người, lau tóc lại chải tóc. Thật hết cách, nàng không quen như này, đã đuổi người đi mà bọn họ lại khóc lóc cầu xin, làm nàng thật thảm. Thôi thì bọn họ muốn sao thì cứ mặc họ vậy. Đang phiền não, bỗng trên người truyền tới một cơn đau. Giật mình nhìn lại, thì ra tiểu nha hoàn ban sáng ở phòng, vô ý trượt ngã làm chiếc lưu ly rơi phải người nàng. Tiểu nha hoàn run rẩy, mặt mày trắng bệt, quỳ phịch xuống dập đầu liên tục :
-         Tiểu... tiểu thư... tha tội, tha tội,... nô tì, nô tì biết sai, nô tì không cố ý, thỉnh người tha tội, thỉnh tiểu thư tha tội...
Nhìn tiểu hài tử run rẩy như thế, sao Thiên Hoa đành lòng, nàng dẫu sao cũng từng học võ, cơ thể tuy còn thương nhưng cũng là không sợ chịu đau đi. Những nha hoàn khác cũng sợ hãi không kém. Người thiếu gia phân phó, lại xảy ra chuyện làm sao các nàng chịu trách nhiệm được. Mà tiểu nha hoàn kia, thoạt nhìn thấy dung mạo không tồi mới cho giữ lại cũng là giúp đỡ lúc nhiều việc, ít người, ai dè lại hậu đậu vụng về gây họa ?! Thật là,... nhưng tiểu xuẩn tử kia nhỏ như thế, nếu phạt nặng e không chịu nổi. Một nha hoàn bước vội lên mắng :
-         Ngươi thật đáng chết, lại dám làm thương tiểu thư, ngươi không trị không xong mà, tỷ muội mau đem nó xuống phạt mười roi, tránh làm chướng mắt tiểu thư.
Đám người hiểu ý, nhanh chóng lôi kéo hài tử vừa nghe chịu đòn kia đã không còn giọt máu nào trên mặt, lòng thầm niệm : ‘ tiểu nha đầu, đành ủy khuất ngươi, mười roi này cố chịu, còn sống thì tốt hơn, ở lại có khi mạng cũng khó giữ. Đều tại ngươi, phải biết đắc tội chủ tử thì ở trang này nhẹ nhất cũng là năm mươi trượng, mười roi này coi như khoan hồng nhất rồi.’ Ai ngờ, người chưa kịp đưa đi thì thanh âm lãnh tỉnh vang lên, làm họ cứng người sợ hãi.
-         Không cần.
Thiên Hoa lúc này lên tiếng, nàng thật khó hiểu đi. Chỉ là vô ý một chút, nàng cũng không thương hại lớn gì, thậm chí còn chưa kịp kêu đau mà, vì cớ gì lại đánh người ?
-         Tiểu thư, này nha đầu kia còn nhỏ, người niệm tình...
Chưa kịp nói hết đã bị ánh nhìn thẳng tắp của người kia là cho câm lặng. Nha hoàn sợ hãi, sẽ không bức chết người đi ? Nhưng cũng không đợi nàng nghĩ xong, đã lại một lần nữa ngẩn ngơ
-         Ta nói không cần đánh.
Mọi người kinh hỉ. Lời vừa rồi không phải bọn họ nghe lầm chứ ?! Vị tiểu thư này không phạt họ ? Tiểu hài tử kia mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng. Thiên Hoa ngồi xổm xuống, mái tóc nâu gợn sóng bồng bềnh thả dài xuống trên bờ vai trắng nõn, cái khăn trùm trắng cuốn quanh người làm nàng nhìn thật nhỏ nhắn. Đôi thu thủy không chút gợn sóng nhìn thẳng tắp người đang nửa quỳ nửa ngã trên mặt đất, đưa tay ra, lộ một nụ cười mím chi thật ôn nhu :
-         Đứng dậy nào,... tỷ không phạt muội đâu. Nhìn nè, tỷ đâu bị thương đúng không, sao lại phạt muội được ?
Giọng nói thanh thúy, mang một hương thơm nhàn nhạt lưu luyến trong không khí khiến người ta tưởng đây là mộng. Tiểu nha hoàn lắp bắp.
-         Thật... thật sao... ?
-         Tất nhiên rồi. Thiên Hoa nhanh chóng trấn an.
-         Nhưng,... nô tì... làm tiểu thư đau...
Thiên Hoa bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn, mỉm cười đè nén, đôi tay nhanh chóng bắt lấy tiểu nha hoàn cẩn thận đỡ dậy.
-         Tỷ đã nói là không phạt thì sẽ không phạt, không cần nghi ngờ tỷ.
Những nha hoàn bên cạnh thấy thế vừa cảm động, lại có chút thụ sủng nhược kinh. Này chủ tử không phạt họ, lại thật ôn nhu, người lại xinh đẹp. Thanh thuần như thế,... thật khó gặp nga~, chẳng trách thiếu gia nhà họ lại nhất kiến chung tình. (Tác giả : cơ mà Vấn ca vẫn chưa nhận thức mà,... mấy người có cần phải làm quá vậy không ? Chúng nha hoàn : tất nhiên phải làm quá, bọn ta muốn có chủ tử tốt. ~ Này... Vấn ca, thực xin lỗi ngươi, ta cản không được, mị lực của tiểu Hoa lớn quá a~~ TT_TT). Trong phút chốc, mấy nha hoàn cạnh Thiên Hoa, ban đầu vì tuân lệnh mà phục tùng hiện tại lại toàn tâm toàn ý chăm sóc cẩn thận, thật là mong đợi đại hỉ a~.
__________________________

Vầng minh nhật lơ lửng giữa tầng không, đỏ ửng nhẹ hồng như đôi má đào ai đó...
Hiên Vấn tiêu sái thẳng bước đến Đông tiểu viện, thật muốn nhìn xem tiểu nha đầu thế nào rồi. Hôm qua, Hiên Đường hỏi hắn như thế, khơi dậy tò mò cùng hiếu thắng trong lòng y. Thái tử ngạo khí, xem thường thế nhân này rốt cục cũng gặp được kẻ làm y phi thường hứng thú. Hắn muốn xem, đến tột cùng, nàng ta là loại người gì ?
Một cỗ hương nhàn nhạt, nhẹ nhàng lướt qua trong không khí, hắn ngạc nhiên, giữa những tán hồng mai nở rộ, nàng ngồi đó, y phục quái dị trên người đã thay ra, một thân tố y (bạch sam thường phục ý ạ) ngồi bệch dưới tuyết, tựa vào gốc cây, đôi mắt khép hờ tựa như đang ngủ.  Trời đại tuyết, những bông trắng li ti rơi khắp không trung lơ lửng vấn vương trên làn tóc gợn sóng. Làn da trắng nõn thấp thoáng dưới vạt áo ngày càng trong suốt. Gió rét,... nhưng hiện tại làm người ta thấy thật thanh bình lại ẩn ẩn một bất an mơ hồ rằng tiên tử kia sẽ biến mất trong phút chốc. Những nha hoàn thấy chủ tử tới lập tức hành lễ, Hiên Vấn khoát tay ngăn lại, thấp giọng hỏi :
-         Sao lại thế này ?
-         Hồi bẩm chủ tử, tiểu thư nói muốn tĩnh tâm, khí trời như thế này là tốt nhất. Bọn nô tì có ngăn cản, nhưng là không làm được.
Một nha hoàn hồi đáp.
Mày phượng nhíu lại, nhẹ nhàng cất bước đến cạnh, thân thể chưa kịp đợi suy nghĩ đã đem người ôm lấy, bao trọn trong vòng tay. Người trong tay giật mình, thân thủ của người luyện võ lâu năm nhanh chóng đem tay ai kia trên người mình thoát đi, không ngờ một cỗ lực mạnh mẽ nhanh chóng chế trụ, lập tức đổi phương hướng sử dụng nhu đạo tránh thoát. Hiên Vấn cũng ngẩn ngơ, động tác kì lạ mà đẹp mắt thanh thoát, tựa hồ vô lực lại có thể tránh thoát y. Mà ngạc nhiên hơn là bản thân mình sao lại vô thức muốn ôm lấy người kia, bao bọc, che chở ? Một thái tử trầm ổn, tâm cơ như hắn...
Mà chúng nô còn ngạc nhiên hơn nữa. Cảnh tượng trước mắt đúng là khó tin. Hiện tại không chỉ nha hoàn mà còn bọn gia nô trong phủ cũng suýt không kìm được há mồm. Chủ tử bọn họ cư nhiên phi lễ với vị tiểu thư kia, người hơn hai mươi năm qua chưa từng động tâm, động thủ với bất kì ai. Rõ ràng quan hệ của bọn họ không tầm thường. Nhất thời trong lòng khẽ động, họ là vui mừng nga~ rốt cục cũng đợi được ngày này. (=.=||| ta nói chứ Vấn ca, huynh rốt cục hai mươi năm qua làm sao mà tồn tại ?)
Hiên Vấn cùng Thiên Hoa mắt to trừng mắt nhỏ. Thiên Hoa chưa biết suy nghĩ trong lòng người kia, chỉ biết mắng to trong bụng. Hắn... tên hỗn đản vừa rồi là hắn, uổng cho nàng còn coi hắn là quân tử, hắn cư nhiên đánh lén nàng. Đánh lén, nàng xưa nay ghét nhất đánh lén, xấu xa. Nàng vốn đến đây tĩnh tâm mà, từ bé đến giờ đó là việc ngày nào nàng cũng làm. Võ thuật nàng yêu thích, có thể bảo vệ nàng cùng mọi người, thứ nàng tự hào nhất. Sao có thể để người thiếu tôn trọng như thế. Nhưng tư thái hai người lúc này trong mắt gia nô lại là liếc mắt đưa tình, ngượng ngùng cùng xấu hổ. Đúng như câu, mặt trong như đã mặt ngoài còn e. Cảm giác hơi ấm trong tay mất đi, Hiên Vấn lúc này rốt cục mơ hồ hiểu được, hắn thầm cười khổ. ‘Thì ra là vậy !’. Trái tim trong khoảnh khắc ngọt ngào pha chút tư vị chua cay, làm đôi mắt vốn nhìn không ra tâm tình hiện tại ẩn chứa những vòng xoáy mãnh liệt, khiến lòng người chao đảo. Thiên Hoa vốn muốn mở miệng mắng người nhưng thấy ánh mắt kia, tim không khỏi tự giác nảy lên vài nhịp.
Hạ nhân đã thức thời lui ra ngoài, trong viện chỉ còn hai người dưới những gốc hồng mai nở muộn, trong trời đại tuyết, thiên hoa loạn vũ, ánh dương khai minh đạo, hồng mai thực ấp e... .
________________

Minh đạo hé, hồng mai e ấp
Hỏi thế nhân tình là chi
Sầu bi muôn thuở,
Trường tồn,
Sinh tử...
Cùng thề nguyền,
Cùng sống chết.
Không cần vĩnh kết đồng tâm,
Chỉ nguyện hết mình vì người.
Hồng mai rơi,
Đại tuyết rơi,
Minh đạo sáng ngời,
Hồng mai e ấp,
Liệu còn bao lâu ?

2 nhận xét:

  1. Đầu tiên.... Mừng chương mới nha!!!!! *tung hoa tung hoa" cơ mà có thể yêu cầu nàng đừng ngâm dấm lâu vậy được không????
    được rồi ko lảm nhảm nữa, nhiệm vụ chính đây:
    1. Đã gần một tháng kể từ khi nàng tỉnh lại. Trừ bỏ khoảnh khắc đầu tiên nhận thức Hiên Vấn thì nàng đã nhận định hắn – tên Hiên Vấn – là một kẻ hạ lưu, mặt dày, vô sỉ, ngụy quân tử, gian manh, là kẻ thù lớn nhất của nàng ở thế giới này! Cái tên đó, từ ngày đầu gặp nàng đã cư nhiên khi dễ nàng, còn khiến nàng bị hiểu lầm vô số lượt, hằng ngày không ngừng tìm nàng, quấy rầy nàng, hại nàng làm mất hình tượng thục nữ yểu điệu đoan trang đã khổ tâm gầy dựng trước mấy nha hoàn đáng yêu, khiến họ sợ nàng như sợ cọp, lại còn làm mấy việc hạ lưu gây hiểu lầm trước mặt hạ nhân trong phủ! Bây giờ lại còn nhốt nàng ở cái tiểu viện này. Đồ con heo chết bằm – Hiên Vấn!!! ==> lặp từ hạ lưu, tìm khác được ko?
    2.Vửa nghe nàng muốn đi, chẳng hiểu sao Hiên Vấn có chút bực dọc, mà thấy nàng thẳng thắn hắn cũng không muốn quanh co, sớm biết nàng thân thế không tầm thường hắn cũng không mấy kinh ngạc mà chỉ là đạm mạc hỏi ngược lại. ==>Vửa -> vừa
    3.Mà nếu muốn lợi dụng ta, thì vửa rồi huynh đã chẳng tạo cho ta cái ấn tượng đó mà phải tranh thủ làm ngụy quân tử mới đúng... nàng càng nói, thanh âm của nàng càng nặng. ==> vửa -> vừa
    4. Nhưng lại đột ngột có thể nói ra những lời chín chắn, thần tình thấu rõ thế nhân mà nói chuyện, lúc ấy lại không thể nào hình dung nổi… ==> thốt ra những lời chín chắn
    5. Không tò mò sao được, nghe nói người kia chỉ vừa tỉnh thôi, cùng lắm thì cùng Hiên Vấn nói được mấy câu. Lại có thể khiến hắn thành cái dạng này, quả không tưởng nổi. ==> ngắt câu kiu gì vậy hả????
    6. Thiên Hoa trong nhìn nhìn, trong lòng nhất thời rõ đến bảy tám phần. ==> lặp từ
    7. Thôi thì bọn học muốn sao thì cứ mặc họ vậy. ==> học -> họ
    8. - Tất nhiên rồi. Thiên Hoan nhanh chóng trấn an. ==> Hoan -> Hoa
    lát nói tiếp

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. nhận xét một chút về nội dung nhé
      thật sự là ta cảm nhận được nội dung ngày càng sâu sắc, mỗi người đều có tâm cơ, nhưng có thể yêu cầu nàng nghiêm túc với câu chữ được ko?????
      mỗi lần đọc văn nàng là ta cảm thương cho mấy bé câu từ hà
      bớt lặp từ một chút, câu văn tròn trịa, nghe nhịp nhàng chút
      ngoài cái này ra thì tất cả đều ok
      cơ mà chưa gì đã lộ tính cách nhân vật phản diện, ta ko thích a....

      Xóa