Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

[HPCTSSTX] - chương 4

Chương 4: Trọng sinh


Đứng giữa lễ đường Hogwarts, nghi thức phân viện của năm nhất vừa kết thúc. Tất cả mọi người đều không ngờ, Sư Tử Xám bị Bộ pháp thuật tuyên bố tử vong từ mười năm trước lại xuất hiện ở nơi này. Áo chùng màu xám, tóc đen thật dài dùng một sợi dây xanh buộc sau đầu.

"Minerva, đã lâu không gặp." Harry chào hỏi nữ hiệu trưởng.

"A, hoan nghênh giáo sư nhậm chức viện trưởng Slytherin của chúng ta, Harry Potter." Giáo sư McGonnagal đối với chuyện Harry trở về rất vui vẻ.

"Hiệu trưởng, người không thể…" Mấy giáo sư bên cạnh đều lo lắng nhìn McGonnagal, trước, Bộ pháp thuật đã cho người đến uy hiếp mọi người.

"Tôi biết, bọn họ lập tức phái Dementor (Giám ngục) đến." Harry nói, "Bất quá, tôi nghĩ các giáo sư, trong chốc lát tôi sẽ xử lý tốt." Anh mỉm cười nói, vẻ mặt lãnh tĩnh tao nhã.

Đúng lúc này, tất cả mọi người cảm thấy ánh sáng đột nhiên tối đi vài phần, một trận gió lạnh tiến vào làn da bọn họ, chôn vùi vào lòng ngực của họ, tiếp tới trái tim họ…

"Tới thật nhanh…" Harry trong giọng nói có chút xem thường, nhưng anh đã muốn trụ không nổi, từ sau khi tiến vào Anh quốc, anh liền bị Bộ pháp thuật đuổi giết, nhưng mà anh phải về đây, bởi vì pháp luật tuần hoàn của Hogwarts yêu cầu pháp lực của anh. Đây là nghĩa vụ của người thừa kế bốn nhà sáng lập ___ chủ nhân của tòa thành Hogwarts, cho đến khi chủ nhân tự nhiên chết đi hoặc tự nguyện tử vong, nếu không Hogwarts đều yêu cầu ma lực của anh. Nếu chủ nhân không tự nhiên mất đi hoặc tự nguyện tử vong, như vậy Hogwarts phải gặp vận mệnh đóng cửa vĩnh viễn.

Đây là bảo hộ của chủ nhân đối với Hogwarts, nhưng mà Harry cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với người khác, anh là người đồng thừa kế của bốn nhà sáng lập, chủ nhân đương nhiệm của Hogwarts.

Mà Hogwarts đóng cửa, gắn liền với hồn ma biến mất, pháp thuật không còn nữa, Severus của anh cũng sẽ biến mất. Anh không hi vọng Severus biến mất, cho nên anh nhanh chóng trở lại.

Liên tiếp ba ngày, anh tuy rằng không nhân từ nương tay nhưng cũng không đành lòng lấy đi tính mạng người. Anh lúc này vẫn như cũ mỉm cười, thong dong. Nhìn về phía chỗ ngồi của các giáo sư, anh từ trong cặp mắt đọc được sự ngượng ngùng, đọc được sự bất đắc dĩ. Anh biết, vị này mới nhậm chức bộ trưởng phu nhân, đã ra một quyết định thích hợp.

Hermione, cậu luôn lý trí như thế

Harry, tha thứ cho mình…

Trong một khắc khi hai đôi mắt chạm nhau, bọn họ có thể nhìn ra tâm ý đối phương.

Một con rắn độc hoa cà to lớn màu đen xuất hiện trước mắt mọi người, rất nhiều giáo sư trợn tròn mắt, bọn họ biết Thần hộ mệnh của Harry từng là một con hươu đực uy phong.

"Harry…" Giáo sư McGonnagal chỉ vào con rắn.

"Đã bốn mươi năm, vẫn luôn là thế này, thói quen…" Harry cười vuốt ve cự xà, "Thân mến, giúp ta bảo vệ bọn trẻ này, bọn họ là hi vọng của Giới pháp thuật."

Đúng lúc này, bên ngoài Hogwarts vang lên giọng của Ron: "Harry Potter, mày là Horcrux (Trường Sinh linh giá) của Voldemort, mau ra đây nhân lấy cái chết, tin tưởng mày cũng không muốn để cho tụi tiểu phù thủy bị ảnh hưởng." (Quân: Muốn Avada tên này ngay và luôn >"<)

Lúc này, Harry nở nụ cười, Ron vẫn là quá mức xúc động, hắn cho rằng mới lên làm Bộ trưởng có ba tháng, có thể ổn định tất cả sao? Nếu không phải mình bị ảnh hưởng bởi Âm thi tà ác ở tế đàn trong rừng rậm, bị trọng thương, còn đến lượt hắn như thế sao?

Anh cùng giáo sư độc dược Draco ôm chầm một chút, nhẹ nhàng cười: "Tôi đã trở về, nhưng mà, thoạt nhìn tôi không có cách nào ở lại rồi. Hội Áo Xám giao lại cho cậu cùng Zabini."

"Harry, cậu có thể không đi…" Draco nói, "Blaise đang trên đường tới. Chúng ta ba người sao phải sợ một Ron Weasley chứ?"

Harry cười cười lắc đầu, giở tay áo cánh tay trái lên, cánh tay nguyên bản mạnh mẽ lúc này lại có một vết thương dữ tợn, máu đen chảy ra.

"Harry…" Nhìn đến miệng vết thương như vậy, tất cả mọi người đều hoảng sợ, thậm chí Draco còn kêu lên thất thanh.

"Thực xin lỗi, đây là cây đá ở rừng rậm đả thương. Không cứu được. Rất thống khổ, cậu cũng không hi vọng tôi thống khổ đúng không?" Harry tao nhã cười.

"Nhưng, cậu không nên chết dưới tay cái tên chồn thối bẩn thỉu kia." Draco nói.

"Yên tâm, Dementor tôi sẽ giết hết, Blaise đối với chức Bộ trưởng hẳn sẽ có hứng thú. Tôi sẽ tự kết liễu, giúp tôi chiếu cố tốt Sev." Harry cười nói, từ trong áo lấy ra một gốc cây, "Vĩnh sinh bách hợp, là lễ vật tôi tặng anh ấy."

"Harry… từ từ, tôi đi kêu cha đỡ đầu ra…" Draco đột nhiên ý thức được cha đỡ đầu có thể lưu lại bạn tốt của mình.

Harry không có ngăn cản hắn, có lẽ gặp nhau lần cuối là lựa chọn không tồi. Nhìn những học sinh ít ỏi bên bàn dài nhà Slytherin, Harry đi đến cạnh bàn, anh cảm thấy mình cần phải nói gì đó, là tân viện trưởng: "Các Slytherin, là viện trưởng của các trò, ta cho các trò lần phát biểu đầu tiên và cũng có lẽ là lần cuối cùng: Slytherin vĩnh viễn đứng thẳng lưng! Ánh mắt vĩnh viễn có thể nhìn thấy vinh quang trong bóng tối! Tâm Slytherin có thể so sánh với rồng lớn! Các trò là Slytherin hoàn mỹ nhất." Harry nói xong hướng nhóm Slytherin cười cười, "Slytherin không hề thua Gryffindor dũng cảm, Slytherin không hề thấp hơn Ravenclaw trí tuệ, Slytherin không hề kém Hufflepuff thành thực. Như vậy các trò vì cái gì không thể có dã tâm? Vì cái gì không thể kiêu ngạo? Xuất ra dã tâm và kiêu ngạo của các trò, làm cho thế nhân ủng hộ Slytherin! Đây mới là việc mà một Slytherin phải làm." Harry nói xong liền đi ra ngoài.



"Look… at… me…" Cặp mắt xanh biếc có chút tan rã gắt gao nhìn chằm chằmcon ngươi đen tối mờ mịt của bóng ma bồng bềnh trên không trung, khóe miệng hiện lên một nụ cười chua xót mà vui vẻ.

"Harry, đừng đi." Tâm của bóng ma cũng sẽ đau.

"Severus…" Harry có hết sức giơ tay lên, muốn sờ gương mặt trắng như trân châu kia, lại lần lượt xuyên qua cảm xúc lạnh như băng, cuối cùng đành buông tha, "Đối… thực xin lỗi, em vẫn luôn yêu anh."

Mọi người đều nhìn đến cảnh này, dù là người cứng rắn đến đâu cũng che mặt khóc.

"Harry…"

"Em có thể làm… Chỉ có như vậy vậy thôi…" Harry ho ra một búng máu, tóc lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang chuyển sang màu trắng, Harry đem đũa phép chỉ vào mình, "Avada Kedavra!" Ánh sáng màu xanh hiện lên làm mọi người kinh hãi, Harry thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười…

"Harry!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Ánh sáng xanh này bắt đầu nên cuộc đời của cậu bé "Bất tử truyền kỳ", giờ đây cũng chính nó kết thúc cuộc đời truyền kỳ của Harry Potter.

____

"Rầm rầm rầm rầm rầm!"

Trên đỉnh đầu vang lên một trận âm bàn tay ai đó vọng vào gỗ, Harry mơ hồ mở to mắt, bốn phía một mảng hắc ám.

Đây là?

Harry trong đầu một mảng mơ hồ, nhưng tốt xấu gì cũng phản ứng rất nhanh. Theo bản năng sờ soạng đũa phép trong tay áo, nhưng không tìm được, khẽ nhíu mày, đột nhiên nhớ lại hình như mình đã chết? ____ Như vậy giao dịch kia với Merlin hẳn là cũng bắt đầu. Nội dung giao dịch là, ông ấy đưa mình về sáu tuổi, mình giúp ông ấy bảo vệ Tinh Linh tộc?

Harry nghĩ đến đây, không khỏi sửng sốt ___ như vậy đây là nhà Dudley? Vẫy tay một cái, thi triển một chú Lumos (Tỏa sáng!), bốn phía bắt đầu rõ ràng. Nóc nghiêng, mạng nhện giăng đầy góc tường, giường nhỏ cũ nát ___ cảnh tượng cỡ nào quen thuộc?! Lại duỗi thân mình ra, đưa tay ra trước mặt cẩn thận nhìn ngắm, tay thường xuyên ngâm nước, trên mu bàn tay còn thấy được các vết sẹo mới cũ tung hoành, thậm chí còn có vết thương còn đang chảy máu, hiển nhiên là vừa mới xuất hiện không lâu.

___ Tốt lắm…

Knock knock!

Âm thanh gõ cửa thô lỗ, kế tiếp tiếng thét ác ý, quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp: "Rời giường! Nhanh lên!"

Harry bất đắc dĩ trở mình, bắt đầu ngày đầu tiên sau khi trọng sinh.

Rất nhiều năm về sau, nhớ tới ngày sinh hoạt này, Harry tổng có xúc động muốn nguyền rủa Merlin ___ ngươi không thể tha thứ, để một tên có thói quen dùng pháp thuật làm bữa sáng, thậm chí có gia tinh hầu hạ, dùng phương pháp Muggle để hoàn thành bữa sáng, không đổ bể mới là kỳ quái.

Vì thế, Harry ăn một trận đòn nặng nề của dượng Vernon, hơn nữa ba ngày không được ăn cơm.

Tuy Harry dùng bùa Lẫn Lộn và Protego (Bùa che chắn) để tránh trận đòn của dượng Vernon, nhưng ba ngày cấm túc thì tránh không được.

Một lần nữa bị giam vào tủ chén, Harry chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt. Cậu biết, đây là tác dụng phụ khi cơ thể biến nhỏ. Để dịu đi mệt mỏi, cậu thuận theo bản năng của cơ thể. Nằm trên giường của mình, một bên nghỉ ngơi, một bên suy tính kế tiếp nên làm thế nào.

Trước khi để ý thức ngủ say, cậu cuối cùng có một suy nghĩ chính là ___ Tuyệt đối không thể ở trong nhà này lãng phí thời gian.





Quân: Vì chương này Harry trọng sinh về 6t nên cách xưng hô từ anh trở thành cậu, về sau cũng thế

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét