Mọi người nhìn vị thủ tịch phong độ của Wizengamot, đây là một vị thủ tịch rất trẻ, cho dù là bây giờ, hắn cũng trẻ hơn độ tuổi thường trúng cử vị trí này của Wizengamot đến 20 tuổi, nhưng vị thủ tịch này đã an ổn ngồi tại vị trí đó đã 15 năm. Tuy là vài năm gần đây hắn thường ít xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng tuyệt đối không một ai dám có bất cứ ý kiến gì về hắn. Đúng vậy, không một ai. Cho dù là người phản đối hắn cũng không thể không công nhận những thành tựu của hắn, a, đúng vậy, có thể nói là hầu như toàn bộ Ma Pháp Giới đều phản đối hắn, nhưng lại không thể không dựa dẫm vào hắn.
Hội Phượng Hoàng phản đối hắn, bởi vì hắn không kiêng kị Hắc Ma Pháp; Bộ Pháp Thuật phản đối hắn, bởi vì hắn quá mức cường đại; Hắc Phù Thủy phản đối hắn, vì hắn đạt được những thành tựu cao ở Bạch Ma Pháp; Quý tộc phản đối hắn, vì những đề xuất cải cách của hắn tổn hại đến lợi ích của bọn họ; thậm chí, phù thuỷ bình thường cũng phản đối hắn, bởi vì hắn đánh vỡ cảm giác “ưu việt” của bọn họ so với Muggle.
“Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì, ta cho rằng, ta có thể trở về trang viên Potter, phải biết, ta đang nghiên cứu cách chế tạo một loại độc dược.” Thanh âm thanh lãnh cùng đôi mắt màu lục trống rỗng làm tất cả mọi người phải rùng mình. “Mặt khác, ta đã nói, về những vụ án của Tử Thần Thực Tử, không cần phải đề xuất lại lần nữa, đã hiểu chưa? Còn có, việc ngày hôm qua chỉ thuần tuý là một thí nghiệm của ta, thật không ngờ sẽ kinh động đến ngài Bộ Trưởng.”
“Đương… Đương nhiên.” Vẻ mặt của Kingsley Shacklebolt tái lại, nói. “Nếu chúng tôi cần gì khác, sẽ nhờ ngài Malfoy hoặc Lupin tới tìm ngài .”
Người đàn ông gật đầu, áo choàng màu lục nhẹ nhàng mà lay động một chút, một cây đũa phép từ trong tay áo trượt ra - một cây đũa phép màu xám trắng! Cây đũa phép mang theo một dao động ma pháp cực kì mãnh liệt, vừa thấy thì đã biết đây là một cây đũa phép cường đại. Trong lúc mọi người còn mê muội, cây đũa phép đã vung lên một cách tao nhã. Nhanh chóng, người đàn ông Độn Thổ.
Thấy hắn đã rời đi, toàn bộ đại sảnh mới bắt đầu khe khẽ thảo luận.
“Thật không hổ là ‘Sư Tử Xám’ … Hôm qua mới… Hôm nay đã có thể phá vỡ ma trận của Bộ Pháp Thuật mà Độn Thổ, hơn nữa còn là dùng phép thuật không tiếng động !” Giữa sảnh vang lên một tiếng cảm thán của một ông lão.
“Ngày hôm qua làm sao vậy?” Một người khác hỏi.
“Nghe nói, vị kia buổi chiều hôm qua một mình đi Azkaban, tiêu diệt gần một nửa Giám Ngục ở đó. Nếu Bộ Trưởng và ngài Malfoy không đến kịp, chỉ sợ hiện tại Azkaban đã không còn những thứ khủng bố đó trông coi.” Một ông lão khác nói. “Ngươi có thể tưởng tượng một Azkaban mà không có Giám Ngục không?”
“A, thật là một kẻ điên!”
“Cũng không đúng lắm? Một kẻ điên cường đại, thật đáng sợ!”
“Được rồi, nói nhỏ thôi! Nếu kẻ điên kia mà nghe được sẽ không tốt.”
…
Một phù thuỷ tóc nâu ngồi nghe một bên đã rơi vào trầm mặc. Hermione Granger Weasley, đã từng là một trong những học sinh ưu tú nhất của Hogwarts, đã từng là tiểu thư “Vạn sự thông”, cũng là đương nhiệm giáo sư Ma Chú Học của Hogwarts, viện trưởng Học Viện Gryffindor, một trong những nhân vật có thực quyền của Hội Phượng Hoàng, ánh mắt của cô lúc này rất phức tạp. Cô đương nhiên biết, cái người được gọi là “Sư Tử Xám” kia là ai, cho dù đã 17 năm trôi qua, cho dù đã không còn một ai dám nhắc tới cái tên đó trước mặt hắn, tất cả mọi người không hẹn mà cùng mà gọi cậu ấy là “Sư Tử Xám” hoặc là “Kẻ điên” hoặc là “Vị kia”, tất cả đều cố sức quên đi cái tên đó.
Harry Potter!
Cậu bé đại nạn không chết năm nào…
“Weasley phu nhân có thể về nhà. cô đang suy nghĩ gì vậy?” Một bà lão hiền lành cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Không có gì, tôi đi trước, hẹn gặp lại Green phu nhân.” Nữ phù thủy đi như chạy trốn.
‘Mọi chuyện đã không còn có thể vãn hồi lại được nữa, từ khi Ron, chồng mình, đem cái tin tức kia công khai làm cho Harry bị đuổi giết, thì tất cả đã không còn có thể vãn hồi được nữa rồi!’
Harry Potter! Đúng vậy! Người thừa kế của ba gia tộc lớn Potter, Black, Prince; bây giờ là một đại quý tộc chân chính. Tuy rằng các quý tộc không thích cậu ấy, nhưng giới quý tộc đã sớm thừa nhận địa vị của cậu ấy. Cậu ấy dùng thực lực cường đại của mình để tạo ra một màu xám giữa hai bên trắng và đen, cậu thành lập Hội Áo Xám – nơi trú ẩn của những phù thuỷ trung lập. Thực ra, một nửa thành viên của Wizengamot chính là hội viên Hội Áo Xám, cho dù những người này trong lòng đều có chút bất mãn với “Sư Tử Xám” nhưng lại không thể phủ nhận, bọn họ cần có Hội Áo Xám che chở.
…
Trang viên Potter
“Chủ nhân, Kelly hoan nghênh chủ nhân tôn quý trở về.” Một gia tinh sạch sẽ xuất hiện trước mặt người đàn ông.
“Kelly!” Người đàn ông nói. “Đưa Áo Tàng Hình cho ta, ta muốn đến Hogwarts. Trong trang viên có chuyện gì không?”
“Vâng thưa chủ nhân! Stephen nói ngài hy vọng chủ nhân trước khi đi hãy ghé qua hành lang tranh.” Kelly nói.
“Tốt!” Người đàn ông liền nhanh chóng đi đến hành lang tranh.
Đi vào hành lang tranh của trang viên Potter, các bức họa đều vui vẻ chào đón anh. Harry chào hỏi bọn họ, những người này đều là tộc trưởng gia tộc Potter.
“A, Harry…” Cuối hành lang, bức hoạ một người đàn ông lên tiếng gọi Harry.
“Buổi trưa tốt lành, chư vị. À Stephen, hôm nay ngài có nhìn thấy Godric và Salazar không?” Harry cười nói.
“Đương nhiên, giáo sư Gryffindor và Viện trưởng nói họ hy vọng trước khi con đi hãy ghé qua Hogwarts thăm họ.” Trên bức họa là một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt màu xanh, mái tóc dài màu đen óng mượt. Ông là Stephen Potter, là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Peverell từ ngàn năm trước, vì lẩn trốn kẻ thù, ông đổi họ từ Peverell thành “Potter”, trở thành một trong những học sinh đầu tiên của Hogwarts.
“Được, con đã biết. Con đang định buổi chiều sẽ ghé qua thăm họ.” Harry nghĩ nghĩ, nói. “Con nghĩ đem quyền kế thừa gia tộc Potter giao…”
“Không! Thân mến, ta không hy vọng con sẽ làm như vậy, gia tộc Potter là của con, bất luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai. Con trai ta, con nhất định sẽ trở về.” Stephen cắt đứt lời nói của Harry. “Con trai của ta, ta ước gì ta có thể gặp con sớm hơn, có thể dạy con nhiều thứ hơn để con không bị nghi ngờ và phản bội. Cho nên, con trai của ta, ta hy vọng con sớm trở về.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Các bức họa đều gật đầu. “Nhất định phải sớm trở về, nơi này vĩnh viễn là nhà của con.”
“Cám ơn các ngài.” Harry cười nói, đưa tay lau khóe mắt.
“Được rồi, tiểu quỷ, con là Potter ưu tú nhất, cũng là tộc trưởng xuất sắc nhất. So với cha con bị Dorea làm hư thì tốt hơn nhiều.” Stephen cười nói.
“Cám ơn lời khen của ngài, tổ tiên của con.”
“Tốt lắm, đi thăm bạn bè của con đi, Sư Tử Xám của Ma Pháp Giới.” Stephen giả cười nói.
Harry có chút cô đơn, đáp lời: “Con tình nguyện không phải là Sư Tử Xám, tình nguyện những người yêu mến con và con yêu còn sống.”
Các bức họa đều trầm mặc, nhìn hậu duệ cuối cùng của gia tộc Potter đi ra ngoài, tất cả mọi người đều xót xa trong lòng.
“Dorea, cháu của chúng ta đã trưởng thành.”
“Đúng vậy, Charlus.”
————
Draco Malfoy nheo mắt nhìn bạn tốt đột nhiên xuất hiện tại hầm của mình, sau đó sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức trào phúng nói: “Ngài Sư Tử Xám vĩ đại, chẳng lẽ lễ nghi cơ bản nhất ngài cũng không thể làm sao? Hay là não so với Cự Quái của ngài còn kém hơn lại thoái hoá thành một con sên rồi?”
“Draco, dừng cái việc bắt chước của cậu lại! Nếu không, tớ không để ý trước khi đi cho cậu một cái Avada Kedavra.” Harry lạnh lùng nói, sau đó nhìn bạn thân của mình thu hồi vẻ mặt thuộc về cha đỡ đầu của cậu ta lại, lúc này mới tiếp tục. “Tớ nghĩ Sev sẽ vui mừng khi con đỡ đầu của anh ấy xuất sắc như vậy…”
“Hừ, thánh nhân Potter.” Draco hừ lạnh một tiếng, nhưng tại nơi mọi người không nhìn thấy thì nhẹ nhàng gợi khoé miệng.
‘Hiện tại, trừ mình ra, không một ai dám nói với tên này bằng cái giọng đó đi! Phải biết, hắn là Sư Tử Xám a.’
________________
Điểm Trần: Bản edit có tham khảo một số bản edit khác nhất là của bạn Anak, vẫn không có nhiều kinh nghiệm, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.
Ách,... hôm ny tâm tình hem được tốt, edit quá trời lỗi, bạn Quân Quân đã beta cực khổ rồi, *cúi đầu cảm tạ*.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét